Chương 23: Không muốn về

Bầu không khí căng thẳng trong giây lát.

Tô Lãng Sinh ở một bên cũng nhận ra có gì đó không ổn, khẽ cau mày.

Đã lăn lộn trong ngành giải trí một thời gian dài, đồng thời cũng là giám đốc của một công ty, không đến mức ngay cả cảnh này cũng không thể chịu được, Giản Thanh nhanh chóng kiềm chế lại cảm xúc của mình, cười như không cười nói: "Anh nói đúng, sau này nếu gặp phải người đó tôi sẽ đứng ra bảo vệ Trình Ôn."

Sau đó, hắn nhìn người thanh niên đang bị bầu không khí lúc này làm cho sợ hãi cách đó không xa: "Chúng ta đi thôi, đi làm thủ tục xuất viện."

Trình Ôn đứng yên, chiếc mũi nhỏ có chút kích động, hiển nhiên là đang kìm nén nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm hắn, thấp giọng nói.

"A Thanh... Anh không muốn về nhà..."

"Anh sẽ ở lại đây... Em... Chỉ cần đến gặp anh khi em có thời gian... Cũng không cần phải đến quá nhiều..."

"Chỉ một tuần... Không... Chỉ một tháng một lần thôi..."

"Được... Được không?..."

Nếu Giản Thanh nói không được, sợ rằng giây tiếp theo người thanh niên này sẽ khóc mất.

Nếu cậu chuyển ra ngoài, A Thanh sẽ không thể tìm thấy cậu, nếu cậu ở lại đây thì A Thanh vẫn sẽ biết cậu ở đâu, nói không chừng thỉnh thoảng khi nghĩ đến cậu, hắn sẽ đến gặp cậu.

Giản Thanh cau mày: “Anh đang nói cái gì vậy? Đây là bệnh viện, anh nghĩ rằng mình thích ở đây bao lâu thì ở sao?”

"Ngoan, nghe lời, chúng ta nên về thôi." Hắn đi tới trước mặt Trình Ôn, đặt đôi bàn tay to lớn lên vai cậu, bắt đầu dẫn cậu ra ngoài.

Trình Ôn nhịn không được, một giọt nước mắt rơi xuống, cậu nắm lấy tay Giản Thanh, khàn giọng nghẹn ngào cầu xin: "A Thanh... Xin em đừng bắt anh đi, được không... Anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà... "

"Anh sẽ không bao giờ dám chọc em tức giận nữa... Em có thể đánh anh... Mắng anh... Anh không sợ đau đâu..."

"Đồ cặn bã, anh đã làm gì Tiểu Ôn?!" Giản Thanh vừa muốn nói gì đó thì Lục Qua đột nhiên xông lên bắt lấy Trình Ôn kéo ra sau lưng rồi lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

“Không phải việc của cậu.” Sắc mặt Giản Thanh lạnh lùng, lông mày nhíu lại.

"Đừng tưởng rằng tôi không biết anh là cha của đứa bé trong bụng cậu ấy." Lục Qua nghiến răng nghiến lợi.

“Phải thì sao?” Lần này Giản Thanh không phủ nhận, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng nhưng dễ dàng làm khơi dậy lửa giận của người khác.

Nếu là Lục Qua trước đó, cậu ta sẽ bất chấp hậu quả mà vung nắm đấm đánh chết người đó, nhưng bây giờ cậu ta đã tách khỏi chỗ dựa vững chắc của gia tộc vì Tô Lãng Sinh nên cậu ta không thể cứ muốn làm gì thì làm nữa, ngay cả với sự tức giận của chính mình.

Cậu ta kìm nén cơn tức giận, chửi: "Đồ khốn nạn, lương tâm của anh làm từ phân chó à, vì đầu óc Tiểu Ôn không được linh hoạt nên anh ức hϊếp cậu ấy đúng không. Hôm nay anh đừng hòng mang cậu ấy đi."

Sắc mặt Giản Thanh có chút tối sầm, cười giễu nói: “Vậy cậu hỏi xem anh ấy có chịu ở lại hay không.”

"Anh bị điếc à? Vừa rồi không nghe thấy cậu ấy nói là muốn ở lại bệnh viện sao?" Lời nói của Lục Qua câu nào cũng mang đầy gai góc.

“Vậy anh ta cũng phải có tiền mới sống được chứ.” Giản Thanh nói.

Lục Qua bật cười: “Chúng tôi sẽ thanh toán tất cả tiền viện phí. Chờ đến khi người yêu của tôi sinh con rồi xuất viện, chúng tôi sẽ mang Tiểu Ôn đi cùng. Cùng lắm là sau này sẽ nhiều thêm một đôi đũa, chẳng lẽ chúng tôi lại không nuôi nổi một thân thể nhỏ bé như cậu ấy à. Anh nghĩ rằng cậu ấy không thể sống tốt nếu thiếu anh sao? Trình Ôn vừa lương thiện lại vừa đáng yêu như vậy, chẳng lẽ sau này cậu ấy không thể tìm được một người đàn ông tốt sao? Có rất nhiều người đang muốn hẹn hò với cậu ấy, quan trọng hơn nữa là họ đều tốt hơn một kẻ cặn bã như anh."

Giản Thanh gật đầu, hình như đã hiểu lời nói của Lục Qua, ánh mắt rơi vào đồ ngốc sau lưng Lục Qua rồi khẽ mỉm cười và nói.

"Nếu như vậy thì tôi đi đây, anh bảo trọng nhé."

Nói xong hắn quay người bỏ đi không chút do dự.

Trình Ôn lập tức hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, theo bản năng luống cuống đuổi theo rưng rưng gọi hắn: "A Thanh..."

Lục Qua nắm lấy cổ tay của cậu nói: "Tiểu Ôn, cậu không thấy mọi chuyện đã đến nước này rồi sao? Anh ta rõ ràng không thích cậu."

Ngay từ đầu đã đoán được tên cặn bã này đã lừa dối tình cảm Trình Ôn như thế nào.

Trình Ôn ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đều bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, nức nở nói: "Nhưng... Nhưng, tôi thích A Thanh..."

Đồ ngốc nhỏ thật sự là rất ngốc, nhưng tâm tư rất nhạy cảm, mấy ngày nay cậu đã nhận ra Giản Thanh không hề thích cậu.

A Thanh là tất cả đối với cậu.