Trình Ôn đứng sững sờ tại chỗ, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, khuôn mặt vốn hồng hào đột nhiên có chút tái đi, môi run run: "A Thanh..."
"Đừng mà... Anh biết anh sai rồi, sau này anh sẽ... Ngoan ngoãn mà..."
“Đã muộn rồi.” Giản Thanh lạnh lùng ngắt lời cậu, trên mặt không có chút ấm áp nào, “Lau sạch nước mắt đi, đừng làm ra vẻ như tôi đang bắt nạt anh.”
Nói xong hắn xoay người rời đi, tấm lưng cao lớn lộ ra vẻ thờ ơ gần như tàn nhẫn.
Trình Ôn không kiềm chế được mà nức nở, đôi mắt trong veo tràn đầy đau đớn, thật lòng thì cậu không muốn khóc đâu, có lẽ bởi vì con người cậu vốn ngu ngốc nên mới khống chế không được cảm xúc của mình.
Cậu Vội vàng lau nước mắt trên mặt, hoảng sợ đi theo A Thanh, sợ nếu chậm một bước thì A Thanh sẽ biến mất.
Không biết Giản Thanh có để ý thấy cậu đã kiệt sức hay không, nhưng lần này Giản Thanh đi không nhanh như vậy nữa, khi nhận ra Trình Ôn phía sau không đi theo kịp thì Giản Thanh đi chậm lại một chút, nhường cho Trình Ôn thời gian để thở. .
Cậu không dám chọc tức Giản Thanh nữa, đôi mắt luôn đỏ hoe nhưng lại dám không để nước mắt rơi.
Lúc cậu trở lại phòng bệnh, trong phòng không có ai, hai ngày nữa Tô Lãng Sanh sẽ sinh con, bác sĩ bảo anh ấy nên vận động nhiều một chút, sẽ có lợi cho việc sinh nở. Hôm nay thời tiết rất tốt, vậy chắc Lục Qua đã ra ngoài đi dạo với anh ấy rồi.
Trình Ôn có rất ít đồ đạc, chỉ có hai bộ quần áo, một cái túi nhựa là có thể nhét hết vào, chỉ trong chốc lát cậu đã gói ghém xong, cốc uống nước là vợ chồng Tô Lãng Sinh đưa cho, cậu lấy từ trên bàn đầu giường vừa tính nhét nó vào túi thì Giản Thanh cau mày ngăn cậu lại.
“Không cần phải mang thứ này đi.”
Một chiếc cốc sứ màu xanh bình thường với tay nghề thô ráp,trông tồi tàn không tả nổi.
Đôi vai gầy của Trình Ôn hơi co lại, cậu cúi đầu im lặng, từ một góc độ mà Giản Thanh không thể nhìn thấy, đôi mắt cậu lại đỏ hoe, cậu từ từ ôm chiếc cốc vào lòng bằng một cử chỉ trân trọng như đang ôm lấy bản thân bất lực của mình.
Anh Tô đưa cái này cho cậu, cậu không nỡ vứt nó đi, cậu muốn mang về.
“Nhanh lên, còn chần chừ gì nữa?” Giản Thanh sốt ruột thúc giục.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một thanh niên cao lớn xinh đẹp bước vào đỡ một người đàn ông khí chất nho nhã, người này có thân hình đồ sộ, cái bụng to đến mức dù có mặc quần áo bệnh viện rộng rãi cũng không thể che giấu được,nhưng thần thái lại trầm tĩnh không lùi bước, Lục Qua cẩn thận đỡ lấy lưng dưới của Tô Lãng Sinh đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhìn thấy có người đi vào phòng bệnh, hai người sửng sốt một lát, sau đó lập tức tỉnh táo lại, Tô Lãng Sinh mỉm cười gật đầu chào Giản Thanh, sau đó nhìn người đàn ông bên giường, nhẹ nhàng nói:
"Trình Ôn, đây là người yêu của cậu à."
Trình Văn cứng đờ, trong tay vẫn cầm chiếc cốc, vô thức phủ nhận: "Không... Không phải."
Cậu vẫn nhớ rằng A Thanh không cho người khác biết về mối quan hệ của họ.
"Vậy người kia thì sao? Đến cùng là có chuyện gì vậy? Thằng đó bỏ cậu một mình ở bệnh viện lâu như vậy không để ý đến cậu, có phải là thấy cậu ngây thơ dễ ăn hϊếp quá đúng không?" Tính tình Lục Qua không tốt lắm, nghĩ tới tên cặn bã làm người khác lớn bụng rồi phủi trách nhiệm nên tức giận nói thẳng ra, nhưng ánh mắt lại lo lắng hơn.
"Em ấy... Em ấy bận công việc, không có thời gian đến đón tôi." Trình Ôn toàn thân căng thẳng, cúi đầu trả lời.
Tô Lãng Sinh đưa ánh mắt nhìn về phía Giản Thanh, nói: "Vậy đây là ai...?"
"Xin chào, tôi là anh trai của Trình Ôn." Giản Thanh gật đầu với hai người họ, hắn có khả năng này, những lúc như vậy, hắn vẫn có thể giữ khuôn mặt nghiêm túc mà nở một nụ cười xa cách nhưng lịch sự.
“Sao tôi chưa từng nghe nói Trình Ôn có anh trai vậy?” Trong mắt Lục Qua lộ ra chút nghi hoặc.
Cả hai đều không có sự tương đồng về chiều cao hay ngoại hình, Trình Ôn tuy tuấn tú nhưng nhìn như sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, tuy nhiên, người đàn ông trước mặt lại đẹp trai, cao ráo và có khí chất phi thường, hiển nhiên không phải người bình thường.
Hơn nữa vào ngày đầu tiên đến, Trình Ôn cho biết rằng cha mẹ cậu đã qua đời cả rồi, người thân duy nhất còn lại của cậu là một người anh em sinh đôi.
“Anh họ xa.” Giản Thanh bình tĩnh nói, không chút do dự nhìn thẳng vào cậu ta.
“Thì ra là vậy.” Lục Qua gật đầu, đột nhiên chuyển chủ đề: “Vậy anh có biết bạn trai của Trình Ôn không?”
“Tôi không biết.” Giản Thanh mặt lạnh nói.
"Nếu ngày nào nhìn thấy tên đó thì nhờ anh đánh thằng đó một trận. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy kẻ nào cặn bã vô liêm sỉ như vậy. Thằng đó để Trình Ôn một mình trong bệnh viện không quan tâm đến cậu ấy, không trả tiền thuốc men, còn không để lại tiền sinh hoạt, da mặt cậu ấy mỏng nên cũng không chịu nói không có tiền ăn rồi nhịn đói, nếu không phải người yêu của tôi phát hiện kịp thời thì cậu ấy đã đói rã ruột rồi.” Khóe miệng Lục Qua nhếch lên một tia giễu cợt, nhìn thẳng vào Giản Thanh, lời nói mang ý sâu xa.
"Tên khốn đó tốt nhất đừng cho tôi biết mặt nếu không gặp lần nào tôi đánh lần đó."
Sắc mặt Giản Thanh bắt đầu trở nên khó chịu.