Chương 21: Lý do chính đáng

Giản Thanh liếc nhìn Ân Tĩnh Nam một cái, sau đó mỉm cười nhìn đôi mắt đỏ ngầu của đồ ngốc nhỏ, "Thế nào? Tôi không ở đây có mấy ngày mà đã có người chạy tới che chở cho anh rồi à?"

"Cũng được đó, tôi luôn cho rằng anh ngốc nghếch, có vẻ như tôi đã đánh giá thấp anh rồi, không ngờ anh lại có tài quyến rũ đàn ông đến như vậy."

"A Thanh..." Trình Ôn ngơ ngác nhìn hắn, Giản Thanh đang nói gì cậu không hiểu, nhưng cậu cũng có thể nhìn ra đây không phải chuyện gì tốt.

"Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?" Khoảng cách giữa hai lông mày của Ân Tĩnh ngày càng sâu hơn. Anh bước tới vòng qua người Trình Ôn đẩy cậu ra phía sau mà bảo vệ. Anh nhìn chằm chằm vào người đối diện có khuôn mặt quá mức xinh đẹp nhưng lại vô cùng giận dữ trước mặt, lạnh lùng nói: "Mối quan hệ của cậu và Trình Ôn là gì thế?"

Anh từng nghĩ rằng "A Thanh" là cha nuôi hoặc họ hàng của đồ ngốc đó, nhưng bây giờ có vẻ không phải như vậy.

Người đàn ông này còn quá trẻ, thêm cả những điều cậu ta nói quả thật rất khó nghe.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, hai người cao gần bằng nhau, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, lúc này lại đột nhiên đối mặt với nhau như có thể bắt đầu đánh nhau bất cứ lúc nào.

Giản Thanh nhìn thấy hành vi của Ân Tĩnh Nam như đang bảo vệ một chú gà con thì sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên u ám và đáng sợ hơn, hắn cảm thấy phẫn nộ vì đồ vật của mình bị người ta để ý.

Cho dù đó là món đồ chơi cũ trong góc bám đầy bụi và hôi hám mà hắn không thích hay không quan tâm nhiều thì nó cũng chỉ được thuộc về một mình hắn, không ai được phép nhớ thương tới.

“Đi lại đây.” Giản Thanh mang gương mặt không cảm xúc ra lệnh cho cậu trai phía sau Ân Tĩnh Nam.

"..." Vẻ mặt tức giận của hắn thực sự rất đáng sợ, bóng hình mảnh khảnh của Trình Ôn hơi co rúm lại, rụt rè nhìn hắn, cậu vô cùng sợ hãi, nhưng cậu vẫn bước ra từ phía sau lưng của Ân Tĩnh Nam sau đó đi đến chỗ của Giản Thanh.

"A Thanh... Đừng giận mà..." Trình Ôn cẩn thận nắm lấy tay Giản Thanh, nhẹ nhàng kéo kéo.

Cuối cùng hôm nay A Thanh cũng đến đón cậu về nhà, rõ ràng đây là chuyện tốt nhưng không hiểu sao lại khiến A Thanh tức giận.

Giản Thanh khá hài lòng với bộ dạng ngoan ngoãn của đồ ngốc này, sắc mặt hắn dịu đi rất nhiều, sau đó chậm rãi đưa tay ra ôm lấy vòng eo mảnh mai của cậu rồi đột nhiên siết chặt, hai cơ thể lập tức áp sát vào nhau.

"Ưʍ..." Trình Ôn kêu lên, cậu còn chưa kịp phản ứng thì Giản Thanh đã nắm lấy chiếc cằm gầy của cậu, áp khuôn mặt tuấn tú của hắn vào đó.

Một nụ hôn rơi xuống trên môi như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nhanh chóng rời đi.

"A Thanh..." Trình Ôn không biết phải làm gì nên sờ lên môi, lông mi run rẩy dữ dội, làn da từ tai chuyển sang màu hồng nhạt với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Không phải A Thanh đã nói rằng không nên để người khác biết về mối quan hệ của họ sao...

Giản Thanh vẫn không buông chàng trai trong ngực mình ra, hắn ngước mắt nhìn Ân Tĩnh Nam đối diện đang cau mày với mình, mỉm cười như một người thắng cuộc: “Quan hệ của chúng tôi là gì? Anh còn cần tôi nói hay không?"

“Cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ.” Ân Tĩnh Nam cho rằng Trình Ôn nhiều nhất chỉ mới mười tám tuổi, có khả năng cao là cậu vẫn chưa đến tuổi vị thành niên.

“Đứa trẻ?” Giản Thanh nhướng mày, không biết đây là trò đùa gì nữa.

Xem ra quan hệ không chính đáng của hai người này đã kéo dài rất lâu, Ân Tĩnh Nam không khỏi lo lắng, trịnh trọng nói: "Tiểu Ôn, cậu nói cho tôi biết cậu ta có đang ép buộc cậu hay không?"

"A?" Bị gọi tên, Trình Ôn từ trong ngọt ngào vừa rồi khôi phục lại tinh thần rồi vô thức nhìn về phía đối diện.

"Có phải cậu ta ép buộc cậu không?” Ân Tĩnh Nam lạnh lùng nhìn Giản Thanh, lặp lại lời nói của mình.

Nếu là như vậy thật thì anh sẽ không buông tha cho tên cặn bả này đi dễ dàng như vậy.

Đồ ngốc nhỏ không hiểu rõ ý tứ của câu hỏi, trên mặt có chút mơ hồ.

Không ngờ vẻ mặt Giản Thanh lúc này lại cực kỳ kiên nhẫn, hắn mỉm cười cúi đầu hỏi đồ ngốc nhỏ trong lòng mình: “Có phải tôi ép anh phải ở bên tôi không?”

"A?... Không... Không phải, không có..." Trình Ôn cuối cùng cũng nhận ra, mặt cậu hơi đỏ vì xấu hổ, cậu nói nhỏ với Ân Tĩnh Nam: "Tôi... tôi thích A Thanh..."

Nụ cười trên môi Giản Thanh càng sâu, ánh mắt khıêυ khí©h: "Anh có nghe thấy không?"

“Cậu cũng không nên vì vậy mà ức hϊếp cậu ấy.” Ân Tính Nam đang nhắc đến chuyện vừa rồi, anh khó mà hiểu được tại sao trong lòng lại cảm thấy mất mát, đôi mắt sâu thẳm có chút mờ mịt.

“Anh không có tư cách nói điều này.” Giản Thanh nở nụ cười lạnh lùng chỉ về phía cửa: “Biến khỏi tầm mắt của tôi ngay lập tức.”

Ân Tĩnh Nam đứng yên, mặt không cảm xúc nói: “Đây là phòng của tôi.”

“Có chuyện gì xảy ra thế?” Giản Thanh nhìn đồ ngốc nhỏ trong lòng mình, trên mặt có chút khó hiểu.

Trình Ôn nhìn thấy hắn cau mày, trong vô thức có chút khẩn trương, "Anh... Anh không còn ở đây nữa..."

"Tại sao?" Giản Thanh hỏi.

"Anh không có tiền... Không... Không đủ để trả tiền thuốc men..." Trình Ôn thì thầm.

Giản Thanh lúc này mới nhớ tới lúc rời đi nửa tháng trước, hình như mình đã quên gia hạn đăng ký: "Vậy hiện tại anh ở đâu?"

"Ở... Ở tầng dưới..." Trình Ôn nói.

“Đi thôi, thu dọn đồ đạc về nhà.” Giản Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của tình địch, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Trình Ôn vội vàng đi theo, vừa đi vừa quay đầu chào tạm biệt Ân Tĩnh Nam, đôi mắt đen láy sáng ngời, giọng nói lúc nào cũng mềm mại như lông vũ: "Anh Tĩnh Nam... Tôi về trước... Chờ thêm vài ngày nữa... Tôi, tôi sẽ đến gặp anh..."

"Tạm biệt..." Trình Ôn vẫy tay với anh cùng nụ cười rạng rỡ.

Không có gì hạnh phúc hơn việc A Thanh sắp đưa cậu về nhà.

“Tạm biệt.” Ân Tĩnh Nam che giấu sự thất vọng trong lòng, nở nụ cười dịu dàng với cậu.

Đúng là một đồ ngốc đáng yêu, thật muốn đem về nhà nuôi dưỡng mà...

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Trình Ôn nhận ra Giản Thanh đã đi được một quãng đường dài, cậu vội vàng chạy theo để đuổi kịp hắn, nhưng Giản Thanh đi quá nhanh, hơn nữa, thể lực của cậu đã sớm yếu đi sau khi mang thai, vừa đuổi kịp thì Giản Thanh lại bỏ xa cậu một đoạn đường, Trình Ôn thở hổn hển, sắc mặt có chút tái nhợt, "A Thanh... Đợi... Đợi anh với..."

Vất vả lắm mới đuổi kịp lần nữa, cậu vô thức vươn tay muốn giữ chặt tay áo của Giản Thanh thì lại bị đối phương tàn nhẫn hất đi.

Giản Thanh dừng bước nhìn cậu xuống từ trên cao, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào, điệu bộ lạnh lùng này khác hoàn toàn với dáng vẻ tươi cười trong phòng bệnh vừa rồi.

“Ở trong điện thoại tôi đã nói thế nào với anh? Tôi bảo anh đừng có dính gì tới anh ta nữa, anh nghe không hiểu à?”

Trình Ôn vốn chưa kịp phản ứng mà chỉ sợ hãi theo bản năng: “Anh hiểu mà… Nhưng… Nhưng mà anh ấy không phải người xấu…”

Người xấu sẽ không giúp cậu tìm A Thanh đâu.

“Bây giờ anh đúng là ngày càng không nghe lời, trong thời gian ngắn sắp tới tôi không muốn gặp anh nữa, anh quay về dọn đồ rồi ra ngoài ở đi, đây là hình phạt.”

Giản Thanh cũng coi như đã tìm được một lý do chính đáng để đuổi đồ ngốc này ra khỏi nhà rồi.