Thể loại:đam mỹ, cổ trang, tranh đoạt quyền lực, cung đình, niên hạ, thiên chi kiêu tử, hoan hỉ oan gia, BE Vào một năm kia, khi mọi việc vẫn vậy, cảnh vật vẫn vậy,màn đêm vẫn thế. Mùa xuân, hoa nở đ …
Thể loại:đam mỹ, cổ trang, tranh đoạt quyền lực, cung đình, niên hạ, thiên chi kiêu tử, hoan hỉ oan gia, BE
Vào một năm kia, khi mọi việc vẫn vậy, cảnh vật vẫn vậy,màn đêm vẫn thế. Mùa xuân, hoa nở đẹp, trăng tròn, người cũng đẹp, Trước mắt phồn cảnh khói mây, phố dài náo nhiệt. Hai người ngồi ở lầu các Trường An, kêu một bình rượu ngon, một đĩa thức ăn ngon, đàm chuyện quan trường, tán gẫu nhân sinh.Người nọ nghiêng chân bắt chéo, tay cầm quạt giấy, mắt sáng như sao, mặt như trăng sáng: “Tử Vọng, ngươi nói xem, trong cuộc sống kinh thành này, mỗi ngày ngủ cũng bất an, có ý nghĩa gì? Theo ta thấy, cùng xe bụi ngựa cưỡi, quan to lộc hậu, không bằng ngày tốt cảnh đẹp, đêm tới đoàn viên, đi thuyền nhỏ, thưởng dương liễu. Cười nhìn nhân sinh, một đời phong lưu.”
Khi đó, Quý thượng thư trong lòng tràn ngập Tề đại tướng quân, Du bảng nhãn một lòng tranh công lập nghiệp. Hai kẻ tâm mang ý xấu, không ai để ý ai. Cho nên, Du Tín nói chuyện đối đáp đều mượn hơi đưa đẩy nhân tâm, Quý Phỉ Nhiên cũng chỉ thờ ơ uống rượu ngắm cảnh. Chẳng bao lâu, Phỉ Nhiên nói quên đi, rồi một hơi cạn sạch. Nhưng trong đó có một câu nói, không hiểu sao khiến Tử Vọng băn khoăn nửa đời sau:
Cùng xe bụi ngựa cưỡi, quan to lộc hậu, không bằng ngày tốt cảnh đẹp, đêm tới đoàn viên, đi thuyền nhỏ, thưởng dương liễu. Cười nhìn nhân sinh, một đời phong lưu.
Văn án tóm lại:
Chết dưới công cực phẩm, làm thụ cũng phong lưu.