Chương 1
Trọng Tuyết Chi quy ẩn giang hồ đã hai năm.
Hai năm trước, khắp thiên hạ mọi người đều biết, Trọng Tuyết Chi vì theo đuổi Hạ Khinh Mi, quyết tâm từ bỏ ngôi vị thiếu cung chủ Trọng Hỏa Cung và cắt đứt quan hệ với họ. Hạ Khinh Mi chính là đệ tử thứ chin của Linh Kiếm sơn trang, nổi tiếng là một nam tử đẹp trai, thanh tao nho nhã, thân hình cao lớn sừng sững như đá, ánh mắt như sáng ngời, khi cười rộ lên hàm răng trắng như tuyết và đôi má lúm đồng tiền, thật rất bắt mắt. Những cô gái yêu hắn nhiều vô số kể, tuy nhiên, trên cơ bản người hắn nhất quyết cự tuyệt, đó là Trọng Tuyết Chi.
Hạ Khinh Mi hành tẩu trên giang hồ với tác phong quan minh chính đại, tuy nhiên, ở phương diện tình cảm lại thường khiến người khác thổn thức. Có nữ nhân tự dâng lên đến cửa, không phải nam nhân, cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, thì là “Long Dương Phích” *. Không ít người nói, nhìn mặt Hạ Khinh Mi rất giống nữ, tên cũng là của nữ, nói không chừng chính là nữ nhân. Mỗi lần Trọng Tuyết Chi nghe ai nói thế, đều đem hắn ra đánh một trận.
* Long Dương Phích: chính là Long Dương Quân, ông được Ngụy Vương rất mực sủng ái, cứ nhìn thấy ông cười là Ngụy Vương thần hồn điên đảo, khi nói đến Long Dương Phích thì người ta có ý ám chỉ đồng tính luyến ái, yêu trai gái gì cũng được.
Trong Tuyết Chi nói: “ Có một ngày hắn sẽ chủ động theo đuổi người khác.”
Nhưng thế nào cô cũng không đoán được, Hạ Khinh Mi thật sự theo đuổi môt nữ nhân, dĩ nhiên là Lâm Phụng Tử.
Nếu Trọng Tuyết Chi tự tặng mình một cái danh hiệu “Kẽ bị mình ghét nhất” thì kết quả nhất định là: Kẻ đứng thứ ba là trang chủ Linh Kiếm sơn trang – Lâm Hiên Phượng. Thứ nhì là con gái của Lâm Hiên Phượng – Lâm Phụng Tử. Đối với tình cảm của phụ nữ, thiên ngôn vạn ngữ đều chỉ có thể gộp thành ba chữ: rất đáng giận …
Mẹ của Lâm Phụng Tử thân thế rất bí ẩn, có người nói chính cô ta cũng không biết. Nhưng Trọng Tuyết Chi đối xử với cô ta bất quá rõ ràng là mờ ám – cô ta rất mờ ám, không nên tồn tại phía sau thế giới của người kia.
Trong mắt Trọng Tuyết Chi, Lâm Phụng Tử chính là cái bộ dạng số khổ, đôi mắt sáng lên giống như mắt cá, giữa hai chân mày của cô ta rất giống cha, có một nốt ruồi son đỏ rực, làm cho người khác lúc nhìn vào liền cảm thấy chán ghét. Trọng Tuyết Chi lại không thèm để vào mắt.
Chuyện nực cười nhất là, Hạ Khinh Mi lại có một mối tình thắm thiết với Lâm Phụng Tử, cự tuyệt tất cả nữ nhân bà mối mang đến, Lâm Phụng Tử còn giả mù sa mưa chạy đến nói với Trọng Tuyết Chi:
“Tỷ tỷ, ta không có ý gì với người trong long của tỷ đâu.”
Trọng Tuyết Chi mỗi lần nghe cô ta gọi mình là tỷ tỷ, lửa giận trong l*иg ngực tự động bốc lên, bộc phát ra đến miệng, cuối cùng dùng thiên ngôn vạn ngữ tích tụ trong lòng, một kiếm đâm thẳng đến Lâm Phụng Tử. Lâm Phụng Tử lấy nhu thắng cương vun roi, cuốn lấy kiếm của Tuyết Chi, mỉm cười nói:
“Tỷ tỷ, huynh ấy không thích tỷ, tỷ liền đánh muội, đối với muội không phải rất bất công sao?”
Trọng Tuyết Chi chỉ có lựa chọn cuối cùng: Dùng bạo lực.
Nhưng mà, Tuyết Chi đối với một người khác còn ghét hơn cả Lâm Hiên Phượng và Lâm Phụng Tử.
Hắn tên là Thượng Quan Thấu.
Hai năm sau, Trọng Tuyết Chi tái xuất giang hồ, lần đầu tiên nhìn vừa mắt hắn lại là một nguyên nhân truyền khắp hậu thế—— xinh đẹp.
Tự nghĩ mình sắp một lần nữa thay đổi võ lâm, hơn nữa Tuyết Chi cũng đã đến tuổi thành hôn, lại nghĩ muốn tại nơi tinh phong huyết vũ, anh hùng hào kiệt xuất hiện trên giang hồ này tìm một phu quân như ý, lại bị đồn đãi cùng Thượng Quan Thấu, làm tan nát giấc mộng.
Thượng Quan Thấu – cốc chủ Nguyệt Thượng cốc, phong lưu tiêu sái, nữ nhân nhiều không kể xiết, ví như nói: XXX, XXX, XXX, Trọng Tuyết Chi, XXX, XXX, …
Đúng vậy, Tuyết Chi là một trong những người đó.
Tuyết Chi so với người khác không hay ho gì, bởi vì cô là người nổi tiếng nhất. Hơn nữa, càng không hay ho chính là, khi đó, cô bị Thương Quan Thấu ăn sạch sẽ. Từ xưa hồng nhan thì bạc mệnh, nhưng mà thành như vậy, cũng là thuộc loại khó càng thêm khó.
Mọi người đều biết, trên thế giới này chuyện đơn giản nhất, chính là chọc giận Trọng Tuyết Chi, mà chuyện khó khăn nhất, lại là chọc giận Thượng Quan Thấu. Một đứa nhóc ba tuổi cũng có thể làm Trọng Tuyết Chi tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng vô luận là tài năng giỏi đến đâu, đều không thể làm khuôn mặt vạn năm không đổi của Thượng Quan Thấu mỉm cười.
Nếu hai người ở cùng một chỗ, cảnh tượng rất chi là tốt. Thường có người oán giận nói: “Trọng tiểu thư, người sửa lại tính tình của mình không được sao.” Đảm bảo Trọng Tuyết Chi đập tay lên bàn rống to: “ Tính tình ta không tốt chỗ nào?!” Nếu Thượng Quan Thấu ở đây, nhất định cười đến ngả nghiêng ngã ngửa: “Tính tình cực kỳ tốt, người khác đều không nhịn được nàng. Đến lúc đó, nàng không theo ta không được.”
Nếu có người làm cho Trọng Tuyết Chi hồi tưởng đến một hình ảnh mờ ám ghê tởm, thứ xuất hiện trong đầu nàng, nhất định là một màn này:
Thượng Quan Thấu thật tình nói:” Ta đang có một ý nghĩ xấu”, dùng quạt ngả ngớn nâng cằm Tuyết Chi: “Bảo bối à, nàng giận dữ làm gì, chứng tỏ nàng để ý đến ta. Đừng giận, mau trở lại nép vào ngực ta.”
Trọng Tuyết Chi đôi khi cũng không rõ mình nghĩ cái gì. Cô ghét Thượng Quan Thấu, nhưng nhiều lúc lại cảm thấy có hắn ở bên lại rất thoải mái. Bởi vì đối với Thượng Quan Thấu, mọi chuyện đều không đáng nhắc đến.
Nhưng mà, đó là chuyện sau này.
Lúc trước Trọng Tuyết Chi không phải là người độ lượng, thường xuyên tức giận vì chuyện rất nhỏ nhặt.