CHƯƠNG 6: TƯƠNG LAI (1)

.......

Nhϊếp Hoài Tang dạo gần đây có chút tâm thần bất an, chẳng tài nào chơi bời chuyên tâm vẽ tranh chơi chữ gì được, luôn không tự chủ được thần du thiên ngoại, giống như... chờ đợi thứ gì sắp tới.

Dạo này tu chân giới cũng rất loạn lạc, Đại ca không cho hắn đi đâu chơi. Hắn có vài lần muốn tìm Ngụy huynh và Giang huynh, lại bị Đại ca phản đối quyết liệt. Thậm chí vì quá buồn chán mà từng nghĩ quẩn muốn chạy sang Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm Vân Tước chơi... Hắn không tin ngay cả Vân Thâm mà Đại ca cũng không yên tâm. Vân Tước từng đánh què Đại ca một lần... Uy tín vô cùng. = =

Lại nói về tu chân giới lúc này, không nói vài chục mạng người Ôn thị trốn chạy tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, nghe nói Kim tông chủ cũng tỏ ý muốn Vân Thâm giao tội nhân cho bọn họ giải quyết, dù gì hiện tại Tiên Đốc cũng là hắn, hắn có quyền xía mũi vào... Kết quả không cần nói cũng biết, những đệ tử hắn phái đi chuyển lời đều mặt mũi bầm dập trở về. Kim tông chủ cũng ngậm ngùi câm miệng lại, hắn cũng chẳng ham đυ.ng chạm gì tới vị ôn thần ngự trị ở cái chùa kia.

Mà đáng nói nhất, chính là hiện giờ tu chân giới lại nổi lên một nhân vật khó lường... nghe nói là một thằng nhóc lưu manh, ác danh truyền xa... Những chuyện này Nhϊếp Hoài Tang cũng không mấy quan tâm, nó không tới phiên hắn quản, nghe đâu thằng nhóc này đã được Kim tông chủ thu về làm khách khanh rồi, Đại ca còn vì chuyện này mà giận dữ rống rống vài lần.

Dạo này Đại ca tính khí có chút thất thường, luôn bắt hắn học này học nọ, nhiều lần đánh mắng hắn, Nhϊếp Hoài Tang tự hỏi có nên học Ngụy Vô Tiện, trốn tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu bao dưỡng, với tính tình ngoan ngoan biết nghe lời, chịu thua thiệt của hắn, không sợ bị ăn đánh như cơm bữa. Ngụy huynh hiện tại sống rất tốt, chỉ có điều vì quá da mà bị đánh hơi nhiều. Mỗi lần cùng hắn trao đổi thư từ đều kể lể chuyện này.

Kỳ thực, Ngụy huynh rất thích bị đánh đúng không? Ai có thể bị đánh liên tục từ ngày này qua ngày khác vẫn có thể giữ mãi tấm lòng son đi kiếm chuyện như hắn a. Ta thật sự là làm không được, nghĩ thôi cũng thấy đau rồi.

Ngụy Vô Tiện có thể không biết đau sao? Có, hắn vẫn biết đau, nhưng thay vì ở Vân Mộng nghe chửi, hắn ở Vân Thâm ăn gậy... Một cái là khổ về tinh thần, một cái là khổ về thể xác... Ngụy Vô Tiện nghĩ đi nghĩ lại vẫn lựa chọn cái thứ hai... Mặc dù rất nhớ sư tỷ và sư đệ, nhưng ở đây trêu đùa Hàm Quang Quân cũng không tệ. Vân Tước hắn đã né tránh lắm rồi, nhưng chẳng hiểu sao vị ôn thần này vẫn có thể tìm ra hắn, đánh bất ngờ không kịp trở tay, hắn cũng chịu.

Điều khiến Ngụy Vô Tiện khó nói nhất là, Ôn Tình cùng Ôn Ninh bị Vân Tước thu giữ dưới trướng, làm thuộc hạ đắc lực cho hắn... phát triển thế lực. Đừng hỏi tại sao hắn biết, vì hắn cũng là một trong số đó. Chẳng biết bị đánh thế nào, có một ngày Vân Tước đột nhiên ngán ngẩm, đường đột thu lại vũ khí, cười hài lòng nói: "Động vật ăn cỏ, ta thay đổi chủ ý."

"..." Ngụy Vô Tiện: Ngươi thay đổi chủ ý gì!!! Đừng làm ta sợ a uy!!! = =

Vân Tước quay đầu lại, đưa lưng về phía hắn, sườn mặt lãnh ngạnh, tròng mắt màu tím xám có phần đạm bạc, "Ngụy Vô Tiện. Ngươi đã nghe qua về... tu tà?"

"..." Ngụy Vô Tiện xém chút nữa sặc nước miếng.

Mặc dù khi xưa hắn ở trước mặt Lam Khải Nhân hùng hồn đầy lý lẽ nói vài câu tà ma ngoại đạo, nhưng không có nghĩa là hắn mong mình bước lên con đường này. Vân Tước nói lời này là có ý gì?

Trong đầu Ngụy Vô Tiện lướt qua một suy nghĩ, thử hỏi: "Ngươi nghe qua về Tiết Dương - Tiết Thành Mỹ sao? Ngươi nhìn trúng hắn?"

Tiết Dương này vài năm nay bỗng nhiên nổi tiếng, còn chẳng phải vì hắn tu tà ma ngoại đạo, làm chuyện ác khiến người rùng mình sao?

Vân Tước nghiêng đầu nhìn về phía hắn, "Ta cảm thấy ngươi nhất định làm không kém. Tìm hiểu hắn, thông báo lại cho ta."

Dứt lời, áo ngoài của hắn phần phật vũ động, nghênh ngang rời đi.

"..." Ngụy Vô Tiện: Uy uy uy! Ta chưa đồng ý nha! Ngươi có quá tự nhiên rồi không vậy?!

Vậy là, trong sáng ngoài tối, Ngụy Vô Tiện giúp Vân Tước nghiên cứu ma đạo, ngay cả Lam Vong Cơ cũng không biết việc này... Bỗng nhiên cảm thấy thật xin lỗi hắn.

Ngụy Vô Tiện suy đoán, cho Vân Tước thời gian, thế lực của hắn phát triển có thể vượt qua Tiên Đốc, phỏng chừng lại ra đời một cái Ma Đốc ngấm ngầm hoạt động...

Ngụy Vô Tiện cắt một cái người giấy, buổi tối xâm nhập vào thư phòng của Vân Tước nói chuyện. Hắn nhập hồn vào người giấy, dễ như trở bàn tay chui qua khe cửa, hăng hái nhảy lên bàn trà của Vân Tước, hướng người này vẫy tay, nhảy nhót lên xuống thu hút sự chú ý.

Vân Tước đang đọc sách, liếc xéo hắn một cái, trầm tĩnh mở miệng: "Có chuyện gì?"

Người giấy tìm kiếm cây bút, Vân Tước cũng hiểu ý, tiện tay cầm bút đưa lên cho hắn.

Người giấy có chút khó khăn ôm lấy cây bút, trực tiếp ở trên mặt bàn đề bút viết mấy chữ "Loạn Táng Cương".

"..." Vân Tước trầm mặc nhìn mặt bàn nguệch ngoạc đầy vết mực, híp mắt đánh giá người giấy này.

"..." Ngụy Vô Tiện âm thầm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cầu mong Vân Tước không xé hắn.

Vân Tước mỉm cười: "Ta đã biết, ngươi đi đi."

"..." Ngụy Vô Tiện: Nga... dễ tính vậy?

Thế là, Ngụy Vô Tiện mấy ngày hôm sau đi theo Vân Tước nhảy vực.

"..." Lam Vong Cơ ở nhà.

Lam Hi Thần vỗ vai hắn, hiểu rõ tâm tình của đệ đệ lúc này, nhưng không biết cách an ủi. Dù sao Ngụy Vô Tiện tính cách hiếu động, Cung Di... khụ, cũng có chút hiếu động, hợp nhau cũng phải

______

Hết chương

Còn tiếp....

😄🖤