CHƯƠNG 7: Tương Lai (2)

......

Khoan không nhắc đến hai người nhảy vực tuẫn tình. Nhϊếp Hoài Tang ở Thanh Hà cũng đang sống dở chết dở, Tế Đao Đường của nhà hắn bị người xâm nhập, Đại ca bắt hắn phải đi cùng để bình ổn Đao Linh ở đây. Đại ca đúng là càng ngày càng vô lý, mang hắn theo thì có thêm tác dụng gì cơ chứ? Nói ra lại bị mắng, đã nói là hắn vốn chẳng muốn làm gia chủ gì rồi.

Tam ca cũng thật tốt, chịu được tính tình của Đại ca, còn kiên nhẫn chạy qua đây gảy đàn Thanh Tâm Âm cho hắn nghe ổn định tâm thần.

Đêm trước khi xuất phát đi Tế Đao Đường, Nhϊếp Hoài Tang làm một giấc mộng, không ngắn không dài, chỉ là một vài hình ảnh xuất hiện trong tâm trí, như ác mộng quấn lấy hắn, mở mắt ra đã mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, trên mặt lạnh lẽo, đầu óc quay cuồng, không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.

Chính là vì giấc mơ này, Nhϊếp Hoài Tang sáng hôm sau không đi Tế Đao Đường nữa, canh lúc sáng sớm tinh mơ, hắn trộm lấy một con ngựa chạy trốn, phi thẳng một mạch tới Cô Tô Lam thị, hiện tại hắn thật loạn, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể tìm người kia.

Kết quả đến nơi lại được Lam Vong Cơ tiếp đón với bộ mặt lạnh như băng, lạnh lẽo phun ra từng chữ: "Hắn nhảy xuống Loạn Táng Cương."

"..." Nhϊếp Hoài Tang: Ngươi đùa ta à?! Loạn Táng Cương là chỗ nào?! Muốn nhảy là nhảy sao?! Ngươi tưởng nhảy ao tắm sao?! Đó không phải đi tìm chết sao?

"Ngụy Anh cũng đi." Lam Vong Cơ lời vàng ý ngọc nói ra vài chữ nữa, nói xong, không khí xung quanh lại hạ xuống mấy độ. Nhϊếp Hoài Tang run lập cập ôm lấy hai vai nói: "Được rồi, cảm tạ ngươi, ta đi nhảy vực đây."

"..." Lam Vong Cơ nhìn hắn như nhìn đồ điên.

"Loạn Táng Cương không chết được. Hết người này tới người khác nhảy, ta hiện tại cũng phát điên rồi, không nhảy không được." Nhϊếp Hoài Tang vỗ vỗ tay nải, để lên bàn mở ra... một đống tranh xuân cung đồ, vẻ mặt tự nhiên đẩy qua cho Lam Vong Cơ, thương lượng nói: "Loạn Táng Cương không cần xài tiền, vậy lương thực đi, ta đổi xuân cung lấy lương thực."

"..." Lam Vong Cơ sắc mặt biến thành màu đen nhìn thoáng qua vài bức tranh ngổn ngang trên bàn, quát lạnh: "Cút".

"..." Nhϊếp Hoài Tang chấp tay: "Cầu xin ngươi, ta đi quá vội, không kịp lấy thêm tiền hay đồ ăn, nếu ta chẳng may chết đói ở bãi tha ma, làm cô hồn dã quỷ trở về đây báo thù..."

"... Ngươi có thể nói với đệ tử xuống bếp lấy, không cần những thứ này. Ta đi cùng ngươi." Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói, hắn thật sự nghĩ không ra tại sao người này đi vội vã vẫn không quên đem theo mấy thứ này.

"..." Lần này tới phiên Nhϊếp Hoài Tang sợ ngây người.

Đầu năm nay nhiều ngươi muốn đi chịu chết như vậy à?

Hắn thì sắp chết thật rồi, còn vị này là sao đây? Đầu óc bị lừa đá?

Mà thôi không sao, hắn đi một mình thì chết chắc rồi, có vị Hàm Quang Quân này, ít nhất chết có đôi có cặp... Vẫn cảm thấy thật oan ức, không thể cùng người mình thích tay trong tay ngắm chiều tà rồi an tĩnh nhắm mắt lại...

Vừa nghĩ, Nhϊếp Hoài Tang bỗng nhiên ở trước mặt Lam Vong Cơ --- phụt một cái, trào ra một vòng khói màu hồng phấn, biến mất không một dấu vết, thay thế hắn là một Nhϊếp Hoài Tang khác, vừa nhìn đã thấy lớn hơn không biết mấy lần.

"..." Lam Vong Cơ: Cái quỷ gì?!

...

Nhϊếp Hoài Tang mở mắt ra, khung cảnh trước mắt biến động mãnh liệt, đợi hắn phục hồi lại tinh thần, hắn đang ngồi trước thư án, trong căn phòng quen thuộc, đây là phòng hắn.

"..." Nhϊếp Hoài Tang xoa xoa mắt, tưởng chính mình bị điên.

Nhϊếp Hoài Tang vỗ vỗ má vài cái, vẫn như cũ không có gì thay đổi, lại cắn răng tát vài cái mạnh hơn một chút... Đau!

Chẳng có cái mẹ gì khác.

Ai giải thích cho hắn, tại sao phốc cái hắn lại về tới phòng mình?! Truyền tống trận?!

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, kèm theo là tiếng kêu: "Tông chủ, thuộc hạ có việc bẩm báo."

"... Tông chủ?! Ai?!" Nhϊếp Hoài Tang nhìn ngắm xung quanh, thật sự ở đây chỉ có một mình hắn, trong đầu lại lướt qua về giấc mơ tệ hại mấy ngày trước, sững sờ nói: "Vào đi."

Người kia đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Nhϊếp Hoài Tang thì bỗng nhiên giật mình, chần chừ hỏi: "Tông chủ... ngươi..." biến nộn.

Nhϊếp Hoài Tang lần này xác định là người này gọi hắn, thẫn thờ hỏi: "Tại sao ta là tông chủ? Đại ca của ta đâu? Hắn đâu rồi? Sao hắn lại để kẻ bất tài vô dụng như ta lên làm tông chủ?"

"... Tông chủ, Xích Phong Tôn... đã chết cách đây mười năm rồi, hôm nay là ngày giỗ của hắn, ngài không cần quá đau buồn." Tên đệ tử chỉ xem như là hắn đang hồ ngôn loạn ngữ, nhỏ giọng an ủi.

"Chết?! Tại sao lại chết?! Ngươi nói rõ ràng cho ta!!! Tại sao Đại ca ta lại chết?!" Nhϊếp Hoài Tang hốc mắt đỏ lên, tinh thần suy sụp, không muốn đối mặt với những gì đang diễn ra. Hắn hiện tại thật sự không hiểu nổi, không tin được, cũng chẳng muốn tin.

Tại sao lại như vậy, đó không phải mơ sao?! Đại ca... ở trước mặt ta nổ tan xác mà chết.

"Ngài ấy, gân mạch đứt hết, nổ tan xác mà chết."

Nhϊếp Hoài Tang không muốn nghe nữa, hắn ngồi ở trên ghế ngẩn người, nước mắt không chịu khống chế chảy ra ngoài.

Đại ca, ngươi đã hứa sẽ luôn bảo vệ ta.

Đại ca, ngươi nói chỉ cần có ngươi ở, ta có thể tự do làm theo ý mình.

Đại ca, ngươi không giữ lời.

Đại ca, đệ biết sai rồi, đệ sợ quá.

Đại ca, ngươi mau cứu ta...

"Ngươi... mau dẫn ta đến linh đường." Nhϊếp Hoài Tang lảo đảo đứng lên.

Tên đệ tử kia thấy vậy, lật đật tiến lên đỡ hắn, có chút kinh ngạc nói: "Tông chủ... ngươi biến nhỏ."

Nhϊếp Hoài Tang hiện tại không có tâm trạng để ý chuyện này, hắn chỉ muốn gặp Đại ca, muốn... biết chân tướng.

Đi đến linh đường, trước linh vị đã quỳ một người, dáng vẻ thành kính, y bào Kim Tinh Tuyết Lãng. Là Liễm Phương Tôn, Tiên Đốc của Tiên môn hiện tại, Kim Quang Dao.

Nhϊếp Hoài Tang ách giọng nói: "Tam ca..."

Kim Quang Dao quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn y phục trên người Nhϊếp Hoài Tang, nó rất giống thời niên thiếu... giống lúc hắn chưa lên chức Nhϊếp thị tông chủ. Khuôn mặt cũng non nớt hơn rất nhiều, Nhϊếp Hoài Tang ăn kim đan thần dược gì biến trẻ à?

Kim Quang Dao thấy vệt nước còn chưa kịp lau trên mặt hắn, vội lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay trắng tinh, đưa đến trước mặt hắn, cười an ủi: "Đệ đừng khóc, đã 10 năm rồi, vẫn còn chưa quen được à? Ta... cũng không quen được."

Kim Quang Dao cười khổ.

Nhϊếp Hoài Tang đang muốn tiếp nhận khăn tay từ tay hắn, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng huyên náo, hắn xoay người nhìn lại thì thấy một bóng dáng thon dài ngược sáng tiến lại đây, khuôn mặt thanh lãnh sắc bén của hắn sau mười năm cũng đã thay đổi.

Thân hình đĩnh bạt thon dài, hình dáng non nớt đã rút đi, sườn mặt thanh tú nay càng thêm góc cạnh rõ ràng. Khóe mắt hẹp dài sắc bén, trầm tĩnh như nước lặng, đáy mắt như có như không một chút thâm ý cùng nguy hiểm. Mỗi bước chân hắn tiến lại gần, không nhanh không chậm, thậm chí có thể nói là thực thong thả, yên lặng không một tiếng động lại phảng phất đạp lên đầu quả tim của mọi người, làm ai nấy đều ngừng lại hô hấp, vô pháp thả lỏng. Nhϊếp Hoài Tang nhìn thấy hình dáng của người tới, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, nước mắt lại nhịn không được trào ra ngoài, nức nở gọi hắn: "Cung Di..."

Tay cầm khăn của Kim Quang Dao cứng đờ. Còn chưa kịp thu hồi, nam nhân kia đã đi tới trước mặt, hai mắt sắc bén lướt qua một tia ánh sáng lạnh, giọng nói từ tính trầm thấp của hắn để lộ ra một chút không vui, "Ngươi nghĩ ta chưa tìm được manh mối sao? Dám tới đây?"

Kim Quang Dao cười gượng nói: "Không, ta chẳng qua là muốn đưa khăn tay cho Hoài Tang, ngươi xem, hắn khóc."

Vân Tước Cung Di từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói: "Không tới phiên ngươi, đi ra ngoài. Nhϊếp Viễn, tiễn khách."

"... Liễm Phương Tôn, mời ngài." Tên đệ tử đi bên cạnh Nhϊếp Hoài Tang sửng sốt, lập tức thi hành mệnh lệnh của hắn.

"..." Nhϊếp Hoài Tang chớp mắt: Cảm thấy quái quái.

Vân Tước lại nhìn qua Nhϊếp Hoài Tang, khiến hắn sợ sệt lùi về phía sau vài bước, xấu hổ nói: "Cái kia... Cung Di, sao ngươi lại... tới đây?"

"Nga, ngươi là mười năm sau? Không tệ, vậy dễ làm. Lau mặt đi, rồi đi theo ta." Vân Tước Cung Di lãnh đạm nhìn hắn, dáng vẻ cũng không muốn nhiều lời.

Nhϊếp Hoài Tang không hiểu ra sao lại đột nhiên trấn định lại, an tâm vén tay áo lau nước mắt, nhìn thoáng qua linh vị của Nhϊếp Minh Quyết, nhớ tới phản ứng khắc nghiệt của Vân Tước với Kim Quang Dao lúc nãy... Trong lòng đột nhiên nhảy dựng.

"Xong sao?" Vân Tước nhàn nhạt hỏi.

Nhϊếp Hoài Tang gật gật đầu, Vân Tước hài lòng nói: "Lại đây."

"... Làm gì?" Nhϊếp Hoài Tang khẩn trương hỏi, hắn thề, không phải là hắn nghĩ nhiều, mà Vân Tước hiện tại thật sự rất mê hoặc, toàn thân đều tràn đầy mị lực. Mười năm sau thật sự là đáng sợ, càng soái a uy! Hắn mười năm sau thế nào?! Soái sao?! Cao sao?! Cao hơn Cung Di sao?!

Mà, mạt ngạch của Cung Di đâu?

Vân Tước lười nhác ngáp một cái, nhướng mày: "Muốn biết cái gì, đi theo ta sẽ biết. Hiện tại về ngủ."

"..." Nhϊếp Hoài Tang: Hảo có nghĩa khác a uy!!! Ta rốt cuộc chột dạ cái gì?! Đều là nam nhân cả thôi, bình tĩnh bình tĩnh...

Vân Tước cũng lười ứng phó hắn, đi tới vươn tay ra...

Nhϊếp Hoài Tang lùi lại vài bước, vẻ mặt hoảng sợ.

"... Nga, dám chống đối ta. Mười năm trước ngươi thật to gan, Tang."

"..." Nhϊếp Hoài Tang chấn động ngẩng đầu lên nhìn hắn, hú lên hỏi: "Ngươi gọi ta là cái gì?"

Vân Tước hài hước nhìn hắn, cười khẽ, đáy mắt thế nhưng lướt qua một chút ôn nhu, Nhϊếp Hoài Tang cảm thấy toàn thân máu đều dồn lên não, muốn nổ mạnh tại chỗ.

Hảo phạm quy!

"Nhϊếp Minh Quyết nhờ ta chăm sóc ngươi."

... Nhϊếp Hoài Tang mở to mắt, sau đó lại có chút chua xót. Hóa ra là như vậy, là do Đại ca nhờ vả hắn chăm sóc ta...

"Mặc dù không thích ai ra lệnh cho ta, nhưng ngoại lệ vẫn phải có."

"..." Nhϊếp Hoài Tang.

"Đừng rối rắm, lại đây. Ta không có nhiều kiên nhẫn như vậy."

Nhϊếp Hoài Tang lo sợ bất an nhích lại gần hắn, bị hắn... vác lên vai.

"..." Nhϊếp Hoài Tang: Không khác gì mười năm trước a uy!!!

Vân Tước một đường mang người trở về... căn cứ bí mật.

Nhϊếp Hoài Tang miệng có thể nhét một cái trứng gà nhìn trong phòng hắn lại xuất hiện một cái mật thất, nói là mật thất nhưng bên trong rất sáng sủa thanh nhã, có chút truyền thống, mọi vật dụng đều đầy đủ hết, không biết phải dùng bao nhiêu tiền để xây dựng.

Vân Tước Cung Di rốt cuộc là ai? Hắn làm gì nhà ta vậy?! Mật thất này cũng quá dài đi, thông tới đâu? Nãy giờ hắn đã đi qua vô số phòng!

Vân Tước Cung Di kẽo kẹt đẩy ra một cánh cửa sắt, trước mắt Nhϊếp Hoài Tang hiện lên... Tĩnh Thất của Cô Tô Lam thị.

"... Ngươi như thế nào làm được?" Nhϊếp Hoài Tang cảm thấy hắn đang mơ.

"Hừ... ngu xuẩn, đó là truyền tống trận." Vân Tước Cung Di có chút khinh thường liếc qua hắn.

"... Ngươi thật là có tiền, đào ở nhà ta một cái mật thất, lại còn tùy tiện sử dụng truyền tống trận."

"Là nhà ta."

"..."

--- Mặc dù Đại ca ta đã chết nhưng ngươi cũng không thể như vậy!!!

Nhϊếp Hoài Tang ngậm miệng lại, giả chết.

Tĩnh thất đang có người, là Ôn Ninh, hắn đang sửa sang lại văn kiện, thấy Vân Tước dẫn theo Nhϊếp Hoài Tang trở về cũng không kinh ngạc, mở miệng hỏi: "Cung Di ca, những thứ mà ngươi muốn, đều nằm ở đây."

Vân Tước gật đầu, sắc mặt ôn hòa nói: "Ngươi cho hắn xem, ta đi ngủ một lát."

Ôn Ninh có chút khó hiểu, tại sao lại phải cho Hoài Tang ca xem, hắn không phải đã biết rồi sao?

Nhìn lại, Ôn Ninh mới phát hiện Nhϊếp Hoài Tang này có chút gì đó khác thường... hắn, nhỏ lại? Mặc dù Hoài Tang ca vốn cũng không cao, nhưng hình như non nớt hơn một chút?!

Nhϊếp Hoài Tang được Vân Tước nhẹ nhàng đặt xuống. Nhϊếp Hoài Tang nhìn theo bóng lưng của hắn, thở ra, lại có chút thiếu tự nhiên. Rốt cuộc hắn cũng không quen thế giới này, vị trước mắt thì hắn biết, là một trong số tàn dư Ôn thị còn sót lại, được gặp thoáng qua vài lần, cũng chẳng thân thiết gì lắm. Nhưng rất nhanh hắn đã vứt vấn đề rối rắm này sang một bên, bởi vì hắn bị những hàng chữ trên bàn hấp dẫn. Nhϊếp Hoài Tang đi qua, thật cẩn thận đọc từng câu từng chữ trên trang giấy, Ôn Ninh ở bên cạnh còn săn sóc mở ra một quyển Loạn Phách Sao cho hắn đối chiếu.

"Chuyện này... là thật sao?"

"Là thật, chính Hoài Tang ca là người tìm ra chân tướng."

"Vậy ta muốn làm gì? Mười năm rồi, ta vẫn chưa thể báo thù sao?"

"Là Cung Di ca không cho ngươi đi làm."

"Hắn là cái quỷ gì?! Hắn nói thì ta phải nghe sao?! Hiện tại ta muốn báo thù!!!" Nhϊếp Hoài Tang uất ức lại phẫn nộ hất đống văn kiện xuống đất.

"... Hoài Tang ca, ngươi đừng tùy hứng, chuyện này giao cho Cung Di ca là được. Ngươi đừng cãi lời hắn." Ôn Ninh gãi đầu, thật sự không muốn nhìn thấy cảnh hai người này cãi nhau, Nhϊếp Hoài Tang giận dữ rời nhà trốn đi. Mặc dù mấy ngày sau lại mò về, nhưng không khí thật sự không tốt lắm. Ân, chiến tranh lạnh.

______

Hết chương

Còn tiếp....

😄🖤