CHƯƠNG 4: GIÁO HOÁ ( 2 )

Lúc này

.....

"Nga, ngươi gọi ta sao?"

Ôn Triều tê tái cả người, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, sợ sệt nhìn về phía giọng nói phát ra.

Từ trong rừng cây đi ra một bóng người quen thuộc, vẫn một bộ duy ngã độc tôn, kiêu ngạo lãnh đạm. Thái độ này, căn bản không có ý gì muốn nhượng bộ.

Đàn con cháu thế gia vừa lo vừa hưng phấn, không hổ là Vân Tịnh Quân. Chỉ là, lần này Lam gia đắc tội Ôn thị thảm.

Vân Tước đi tới trước mặt Ôn Triều, từ trên cao nhìn xuống hắn... Bởi vì Ôn Triều bị khí thế của hắn dọa ngã ngồi xuống đất chảy mồ hôi lạnh.

Ôn Trục Lưu nhíu mày, vươn tay chặn lại trước người hắn, lạnh lùng nói: "Lui xuống. Nộp kiếm lên đây."

"Oa nga." Vân Tước nghiền ngẫm nhìn nam nhân trước mắt, đáy mắt lướt qua ánh sáng.

"Ngươi... có vẻ rất mạnh."

"...?" Ôn Trục Lưu.

Lam Vong Cơ cảm thấy, lại không nhắc nhở, thì vài giây nữa chính là thảm họa.

"Vân, Tước, Cung, Di." Lam Vong Cơ gằn từng tiếng.

Vân Tước nhưng thật ra hiểu chuyện (?), nhìn Ôn Trục Lưu nói: "Không có."

"... Cái gì?" Ôn Trục Lưu nhất thời không hiểu được ý hắn.

"Chậc, không có kiếm." Vân Tước liếc hắn, quay đầu đi xuống chỗ Lam Vong Cơ đang đứng.

Mọi người: Hảo kiêu ngạo.

Ngụy Vô Tiện chọc chọc Giang Trừng, nói nhỏ: "Ngươi xem, ngươi không cho ta gây chuyện, nhưng thật ra có người đoạt hết nổi bật rồi, giờ ta có làm gì, cũng chưa gây chú ý bằng hắn."

Giang Trừng nhìn đám đệ tử Lam thị, lẩm bẩm: "Ta hiện tại hiểu, bọn họ mang theo nhiều người như vậy làm gì."

Ngụy Vô Tiện cũng hiểu mà không nói, có trò hay nhìn.

Lam thị không nhịn, thì bọn họ cũng không nhịn.

Có chim đầu đàn rồi, chẳng lẽ còn gục đầu xuống, ủ rũ cụp đuôi sao?!

Cả vùng dần dần yên tĩnh lại, lúc này Ôn Triều mới bình tĩnh lại, đứng dậy phủi phủi quần áo, đầy mặt tức giận quát lớn: "Lam thị quả nhiên to gan! Đúng là cần giáo hóa!"

Vân Tước ngáp một cái.

Lam Vong Cơ giả điếc.

Ôn Triều bị quê độ, mặt đỏ lên, đang muốn gào lên chửi thì bị Ôn Trục Lưu cản lại, lắc đầu nói: "Đừng vội đυ.ng bọn họ."

Vân Tịnh Quân... không thể nghi ngờ là rất mạnh. Dù hắn cũng chỉ là một thiếu niên thập lục, thập bát tuổi, nhưng khí thế kia... nhất định là cường giả. Còn không đánh giá được thực lực của đối phương, tốt nhất không cần tùy tiện động bọn họ.

Ôn Triều bất mãn nói: "Ta gọi bọn chúng tới đây không phải để nhìn chúng vênh váo trước mặt ta! Hắn làm hại Đại ca nằm trên giường, cùng người chết không có gì khác nhau, không trả thù, ta không họ Ôn! Chính là vì hiện giờ bọn chúng không hiểu lễ nghi, không biết phục tùng, chẳng rõ tôn ti, hỏng hết nền móng, ta mới quyết tâm muốn giáo hoá. Hiện giờ cứ ngu ngơ không biết sợ, nếu như không sớm cho chúng quen nề nếp, sau này còn không phải sẽ có kẻ mưu toan khiêu chiến quyền uy, bò lên trên đầu Ôn gia hay sao!"

Con cháu thế gia phía dưới nghiến răng, Kim Tử Hiên cũng nhịn không được, từ nhỏ đến lớn, hắn chịu nhục như vậy bao giờ?

Lam thị bên kia nhưng thật ra bình tĩnh thực, người thiếu kiên nhẫn nhất của nhà bọn họ là Vân Tịnh Quân cũng là một bộ nhàm chán, vô vị, căn bản không để lời chửi rủa thóa mạ của Ôn Triều lọt tai.

Đối với Vân Tước, loại người như Ôn Triều, hắn đợi chút nữa xử xong Ôn Trục Lưu lại đánh bờm đầu hắn. Hiện giờ, con mồi của hắn là nam nhân kia, nhìn dáng vẻ cũng không tệ lắm, xem ra là kẻ mạnh. Nghe nói là "Hóa Đan Thủ"? Chậc, cái tên nghe thật không thú vị, nếu chỉ dựa vào tuyệt chiêu này... thì đúng là nhàm chán.

Lúc này, bên cạnh hắn lú lên một cái đầu, là Nhϊếp Hoài Tang.

Vân Tước có chút kinh ngạc, động vật ăn cỏ này lại có lá gan chạy tới đây?

"Cung Di, ngươi không sao chứ? Nghe nói Lam gia các ngươi xảy ra chuyện." Nhϊếp Hoài Tang kỳ thật có thể trốn không đi, vì chẳng ai thèm để ý tới hắn có đi hay không, nhưng mạc danh, lần này hắn lại mạnh dạn đề xuất với Đại ca tới nơi này, còn hùng hồn đầy lý lẽ nói là để Thanh Hà không bị nắm thóp, trở thành cái đích cho Ôn thị nhắm tới.

Đáng lẽ ra không nên lo lắng cho Vân Tước, chỉ là... nói thế nào, người thì cũng chỉ là người. Bị thương cũng sẽ biết đau, cường đến mấy cũng sẽ gặp bất trắc, nhỡ đâu hắn bị gì...

Vân Tước nghiền ngẫm nhìn Nhϊếp Hoài Tang, nhìn chằm chằm, khiến da đầu hắn tê dại, chảy mồ hôi lạnh cầm quạt xua xua phẩy phẩy nói: "Này, đừng nhìn ta như vậy, ta đây là lo lắng ngươi a."

Vân Tước sắc mặt trầm xuống, vung tay cho hắn một gậy.

"..." Nhϊếp Hoài Tang: Ta lo lắng ngươi cũng bị đánh?! Thiên lý ở đâu?! Biết vậy ta đã không đi!

"Hừ, động vật ăn cỏ mà thôi." Vân Tước ác ý đánh giá thân thể mảnh mai, cọng bún sức chiến đấu bằng 5 của hắn.

Nhϊếp Hoài Tang rất muốn phun tào thân thể của Vân Tước cũng tinh tế thon gầy, nhưng hắn sợ nói ra hắn sẽ không thấy mặt trời ngày mai.

Ôn Triều tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình chính mình bị làm lơ!

Hắn hung hăng quát: "Cái tên đang đứng cạnh Vân Tước Cung Di kia, đứng ra đây cho ta!"

Ôn Trục Lưu không cho hắn đυ.ng Lam thị, Nhϊếp thị hắn chẳng lẽ cũng phải nhường?!

Nhϊếp Hoài Tang co rụt cổ, thầm than bản thân xúi quẩy, biết vậy không đi, biết vậy không đi a.

Nhϊếp Hoài Tang vẻ mặt mờ mịt đứng ra, đi đến trước mặt Ôn Triều.

Ôn Triều hài lòng, cảm thấy hả dạ hơn nhiều, phảng phất đã tìm lại được uy nghiêm, nghênh mặt lên hỏi: "Ngươi cùng Vân Tước Cung Di, rất thân quen? Các ngươi là bằng hữu?"

Nhϊếp Hoài Tang vội vàng phủi sạch quan hệ, lắc đầu nói: "Làm gì có! Ngươi hiểu lầm! Ta và hắn không quen! Tên hắn là gì ta cũng không biết! Ta tới bắt chuyện... là để khuyên hắn phục tùng ngươi! Phục tùng Ôn thị!" Nhϊếp Hoài Tang vẻ mặt chân thành tha thiết.

Ôn Triều gật đầu, phất tay nói: "Đúng! Phải là thái độ này! Các ngươi phải học tập hắn! Biết chưa hả?!"

Phía dưới có người khinh thường, nhưng cũng không dám lớn tiếng làm gì.

Ngụy Vô Tiện cười sặc, vịn tay Giang Trừng mới đứng vững, tươi cười hớn hở nói: "Hoài Tang huynh đúng là biết người biết ta, co được dãn được."

Giang Trừng cũng buồn cười, "Tên đó chỉ được cái thức thời. Ta thấy ngươi cũng nên học học hắn đi."

Ngụy Vô Tiện bĩu môi.

Vân Tước nhìn thoáng qua Nhϊếp Hoài Tang, nhưng thật ra cảm thấy hắn làm không tệ lắm.

Mặc dù bị phủi sạch quan hệ làm hắn có chút không hài lòng.

Nhờ có Nhϊếp Hoài Tang cho Ôn Triều lại một chút xíu mặt mũi, hắn mới buông tha bọn họ. Chỉ đạo mọi người đến núi Mộ Khê săn đêm.

Thúc giục bọn họ đi lại là một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng ta tên là Vương Linh Kiều, chính là một trong hai kẻ theo hầu Ôn Triều. Cụ thể theo hầu thế nào, ai ai cũng biết. Ả vốn là hầu gái bên chính thất phu nhân của Ôn Triều, dựa vào mình khá có sắc đẹp, thế là liếc mắt đưa tình rồi lăn lên giường với chủ nhân. Một người đắc đạo gà chó lên trời, hiện giờ trong tiên môn thế gia, cũng thêm được một cái "Toánh Xuyên Vương thị" không lớn cũng chẳng nhỏ. Nàng ta nắm trong tay một thanh sắt nhỏ dài, không cần hơ lửa, ấn lên người đã có thể đau chết đi sống lại.

Vương Linh Kiều oai phong ngời ngời mắng mỏ: "Ôn tiểu công tử bảo các ngươi cố gắng tìm cửa hang, còn không mau nhanh chân lên?"

Thói đời gì đây, thậm chí đến cả hầu gái leo giường cũng có thể hống hách, vênh vênh váo váo trước mặt bọn họ. Tiên môn công tử lắc đầu, không thể nói nổi.

Đúng vào lúc này, bên cạnh có người hô: "Tìm được rồi!"

Vương Linh Kiều lập tức phớt lờ bọn họ, chạy vội sang, vừa nhìn thấy liền vui vẻ reo lên: "Ôn công tử! Tìm thấy rồi! Tìm thấy lối vào rồi!"

Đó là một hang ngầm rất bí mật, ẩn dưới gốc một cây đa già ba người ôm. Lúc trước bọn họ không tìm được, một là bởi cửa hang này rất nhỏ, vuông vức chưa tới nửa trượng, hai là vì rễ cây và cây mây thô to xoắn xuýt đan thành một tấm lưới rắn chắc chặn mất cửa hang, bên trên còn có một lớp cành khô lá rụng, bùn đất cát đá, thế nên cực kỳ bí mật.

Dẹp cành lá với bùn đất ra, chặt đứt rễ cây, hang động tối om, u ám lập tức lộ ra.

Cửa hang thông đến nơi sâu xa dưới nền đất, một luồng khí lạnh khiến người ta rùng mình ập vào mặt. Ném một cục đá vào, như đá chìm xuống biển lớn, không chút tiếng động.

Ôn Triều hớn hở: "Chắc chắn là chỗ này! Mau, xuống hết đi!"

Kim Tử Hiên quả thật nhịn không nổi, lạnh lùng thốt: "Ngươi dẫn bọn ta tới đây, nói là đến săn yêu thú, như vậy xin hỏi đây rốt cuộc là yêu thú gì? Báo trước cho bọn ta để còn hợp lực đối phó, không luống cuống tay chân."

Ôn Triều: "Báo cho các ngươi?"

Hắn nói: "Các ngươi phải để ta nói bao nhiêu lần nữa mới có thể nhớ? Đừng có lầm tưởng nhé. Các ngươi, chẳng qua chỉ là tu sĩ thuộc hạ của ta thôi, ta mới là người phát ra mệnh lệnh. Ta không cần các ngươi kiến nghị gì với ta. Người chỉ huy tác chiến và điều binh khiển tướng cũng chỉ có ta mà thôi. Có thể hàng phục yêu thú, cũng chỉ có ta!"

Vương Linh Kiều mắng mỏ: "Không nghe thấy Ôn công tử nói gì hả? Còn không mau đi xuống!"

Kim Tử Hiên đứng gần nhất, cố nén lửa giận, vén vạt áo, nắm lấy một cây mây đặc biệt to khỏe, không chút đắn đo nhún người, nhảy xuống hang ngầm sâu không thấy đáy.

Lần này Ngụy Vô Tiện có thể hiểu được tâm trạng của hắn. Dù bên trong hang này có yêu ma quỷ quái gì, đối mặt với chúng nó, cũng tuyệt đối dễ chịu hơn khi đối mặt với đám người Ôn Triều. Lại để đôi cẩu nam nữ này làm tổn thương hai con mắt của mình thêm giây phút nào nữa, e là sẽ không dằn được mà sống mái mất thôi

Những người còn lại đi theo sau hắn, lần lượt tiến vào hang ngầm.

Nhϊếp Hoài Tang vẻ mặt đắn đo nhìn cái hố sâu hun hút, có chút nhũn chân lùi lại vài bước, phía sau lưng lại đυ.ng phải một người, gần sát bên tai truyền đến một giọng nói lãnh đạm quen thuộc, "Không dám nhảy?"

"Cung Di, ngươi... ngươi ôm ta xuống dưới được không? Tính ta cầu ngươi!" Nhϊếp Hoài Tang phảng phất gặp được cứu tinh, vui sướиɠ quay đầu lại chấp tay bái bái hắn.

"Nga, không phải chúng ta không quen biết sao? Cầu ta, mặt thật dày." Vân Tước hài hước nhìn hắn.

"..." Nhϊếp Hoài Tang: Đừng nói, ta nói thân với ngươi, ngươi cũng sẽ không hài lòng, nói không quen ngươi, cũng không được, rốt cuộc ngươi muốn gì?!

Vương Linh Kiều quát: "Còn không mau xuống."

Vân Tước cười lạnh một tiếng, mặt vô biểu tình cho nàng một gậy, văng xa 3m hơn, khiến Ôn Triều thấy được tá hỏa. Còn không đợi Ôn Triều quát tháo, Vân Tước đã... vác lên Nhϊếp Hoài Tang nhảy xuống.

"..." Nhϊếp Hoài Tang: Mẹ nó, giao trứng cho ác! Hắn ngay cả dây mây cũng không thèm nắm! Ngươi có biết nơi này sâu bao nhiêu không vậy! Ta sẽ chết sao?!

Còn nữa! Không thể dùng tư thế mỹ miều hơn sao?!

Giữa không trung, nhẫn mây trên tay Vân Tước đúng lúc sáng lên, làm rực lên một vùng, khiến mọi người cũng nhìn thấy bộ dáng của bọn họ.

Vân Tước... trên vai vác theo Nhϊếp Hoài Tang, thong thả thoải mái đạp mây mà buông xuống.

"..." Mọi người.

--- Chúng ta muốn hỏi thật lâu, vị Vân Tịnh Quân này... cùng giống loài với chúng ta sao?

Nhϊếp Hoài Tang cũng sững sờ, ngây người há to miệng.

ಠ▃ಠ

--- Đại đại mang ta phi!

Ôn Triều dẫn theo Vương Linh Kiều và Ôn Trục Lưu theo phía sau thấy vậy, cũng cảm thấy kinh hãi, lại may mắn hắn còn không đυ.ng người này. Ôn Triều nhỏ giọng nói với Ôn Trục Lưu: "Người này không thể lưu lại được, ít nhất cũng phải làm cho hắn tàn phế! Lát nữa ngươi chờ thời cơ thích hợp, hóa nát kim đan của hắn cho ta."

Ôn Trục Lưu bình tĩnh gật đầu, bởi vì hắn thấy Vân Tịnh Quân này xác thật sẽ mang lại tai họa ngầm cho Ôn thị.

Xuống dưới hang, Ôn Triều lại xua đuổi toàn bộ bọn họ vào sâu bên trong tìm kiếm yêu thú, tìm mãi chẳng thấy, bèn nổi lên ý muốn dùng máu dẫn ra yêu thú. Vương Linh Kiều lập tức chỉ vào người một thiếu nữ, tên là Miên Miên, muốn cho nàng ta làm mồi.

Lần này Kim Tử Hiên, Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng và Lam Vong Cơ đều đứng ra ngăn cản.

Thấy tình thế là lạ, Ôn Triều cảnh cáo: "Các ngươi làm gì đó? Nghe không hiểu tiếng người hả? Hay là muốn sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân?"

Kim Tử Hiên nhướng mày: "Đủ chưa? Bảo người khác làm khiên thịt cho ngươi còn chưa đủ hay sao, giờ còn muốn người sống lấy máu làm mồi cho ngươi?!"

Ôn Triều giận dữ: "Phản rồi! Các ngươi không coi lời nói của ta ra gì!"

Ngụy Vô Tiện cười cợt: "Ngươi vốn chẳng ra gì cả, ai thèm nghe ngươi?!"

Nhϊếp Hoài Tang đứng một bên nhìn, gõ gõ cán quạt lên lòng bàn tay nói: "Ta cũng muốn xung quan giận dữ vì hồng nhan, chỉ trách ta quá nhu nhược, đành thôi vậy."

Vân Tước đứng bên cạnh hắn, tựa vào tường đá nhắm mắt dưỡng thần, một chút cũng không muốn xúm xụm ở bên kia quần tụ, hắn nghe được lời này, không nặng không nhẹ hừ một tiếng, như là cười nhạo.

Lúc bên kia đang gây chiến, bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, Nhϊếp Hoài Tang lảo đảo suýt té, lại kịp thời nắm lấy cánh tay của Vân Tước ổn định thân thể, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Cái gì vậy?! Động đất à?"

Vân Tước nhíu nhíu mày, nói: "Thả ra."

Nhϊếp Hoài Tang mới nhận ra chính mình còn ôm tay hắn không bỏ, thảo nào cảm thấy an toàn kỳ cục, căn bản là không sợ gì hết.

"Cung Di, ngươi đừng đi xa quá! Nếu đi, nếu đi phải mang theo ta!" Nhϊếp Hoài Tang mất đi chỗ dựa, lập tức lồm cồm bò dưới đất hô.

Vân Tước liếc trắng hắn, vươn tay nói: "Đứng lên."

Nhϊếp Hoài Tang vẻ mặt tươi cười, nhấc tay đặt lên lòng bàn tay hắn, nương lực độ của hắn đứng thẳng dậy.

Vân Tước ngẫm nghĩ, lấy trong người ra một cái hộp hình thù kỳ quái, ở ánh mắt kinh ngạc của Nhϊếp Hoài Tang, nhẫn mây toát ra ngọn lửa, dứt khoát ấn mặt nhẫn vào bên trên một cái lỗ tròn trên hộp, hộp mở... phun ra một con nhím nhỏ.

"..." Nhϊếp Hoài Tang vẻ mặt ngu xuẩn tiếp nhận con nhím này.

Vân Tước quay đầu nhìn về phía bên kia, vũ khí trên tay cũng toát ra tử sắc hỏa diễm, trầm tĩnh nói: "An tâm ở đây đợi, nó sẽ bảo vệ ngươi."

"..." Nhϊếp Hoài Tang nhìn con nhím nho nhỏ này, thiệt sự không biết là ai bảo vệ ai.

Vân Tước không lại quan tâm tới hắn, nhảy qua bên kia cùng Ôn Trục Lưu giao thủ.

Hóa ra dưới chân bọn họ đang đứng là một cái mai rùa khổng lồ, đây chính là yêu thú Đồ Lục Huyền Vũ! Bọn họ vốn đang tranh chấp, Ôn Triều còn bị Ngụy Vô Tiện tóm lấy uy hϊếp Ôn Trục Lưu, chẳng may tình hình hỗn loạn để hắn bị Ôn Trục Lưu cứu đi, muốn tẩu thoát khỏi động thì Vân Tước vừa lúc đi qua chặn lại, hưng phấn nói: "Oa nga, hoàn cảnh này cũng không tệ lắm."

"..." Mọi người: Chỗ nào không tệ?!

Ôn Trục Lưu cũng có chút cạn lời, dứt khoát đi qua cùng hắn giao phong, muốn tìm cơ hội hóa kim đan, chỉ tiếc thiếu niên này thân thủ cực nhanh, thong dong lãnh tĩnh ứng đối, bất cứ thế công nào cũng dễ dàng hóa giải, đường kiếm của hắn đều bị xảo diệu né tránh, dưới chân lại rung động mãnh liệt, đứng cũng có phần khó khăn. Trong nghịch cảnh này mà còn dào dạt ý chí chiến đấu, không chút lùi bước cùng sợ hãi...

... Chỉ sợ là biếи ŧɦái.

Ôn Triều không có Ôn Trục Lưu che chở, chạy loạn khắp nơi kêu cứu, thậm chí vì sợ hãi mà giơ kiếm chém loạn, không cẩn thận chém trúng một vị đệ tử, để máu của hắn văng ra ngoài, kí©h thí©ɧ yêu thú phát cuồng. Con rùa chui đầu ra khỏi mai, chuyển đầu, hai mắt cực đại, lãnh căm căm nhìn bọn họ, mồm mở to như chậu máu.

Ôn Triều sợ hãi quỳ rạp xuống dưới, ôm đầu.

Các vị khác nhìn nhau, gật gật đầu, quyết định hợp lực đánh bại Đồ Lục Huyền Vũ.

Trong tình thế nguy nan này, bỗng nhiên bọn họ nghe được một tiếng hét thất thanh, nhìn lại thì thấy Vương Linh Kiều đang tóm lấy tóc Miên Miên, tay cầm thanh sắt muốn ủi lên mặt nàng.

Mọi người trong lòng chửi tục một tiếng, cảm thấy Vương Linh Kiều hết thuốc chữa rồi!

Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Giang Trừng và cả Kim Tử Hiên đều đang hợp lực chiến đấu với yêu thú, sơ suất phân thần bị nó rống lớn một tiếng văng ra xa, đập mạnh lên vách đá hộc máu.

Mắt thấy Miên Miên sắp bị Vương Linh Kiều hủy dung, Ngụy Vô Tiện hét lên: "Mau dừng lại!!!"

Vương Linh Kiều tu vi không cao, nhưng ra tay vừa nhanh vừa ác, chỉ một chút nữa là ấn lên mắt Miên Miên, bỗng nhiên từ đâu vèo một tiếng xé gió, một luồn gió tím khí thế rào rạt phóng qua, hất tung Vương Linh Kiều lên cao, vừa lúc rơi vào miệng Đồ Lục Huyền Vũ, bị nó nuốt trọn, tra cũng không thừa.

"..." Mọi người bị biến cố đột nhiên phát sinh làm dại ra, vô thức lạnh sống lưng.

Quay đầu nhìn lại cái thứ vừa rồi... phát hiện là từ phía trong góc động phóng qua, bên đó đang đứng... vẻ mặt ngây ngốc Nhϊếp Hoài Tang.

Luồn gió tím này lại bay vòng vòng trên đỉnh đầu bọn họ, thế nhưng cùng Đồ Lục Huyền Vũ chính diện va chạm, liên tục phát ra kẹt kẹt kẹt tiếng kêu chói tai.

Lam Vong Cơ quát lên: "Thời cơ tới!"

Mọi người hiểu ra, đồng loạt phóng xuất linh lực, nhắm về phía đầu rùa mà xuất chiêu.

Ôn Triều thấy không ai quan tâm tới hắn, lo cắm đầu cắm cổ chạy về phía cửa động, vừa lúc va vào cặp mắt vô tội của Nhϊếp Hoài Tang cách đó không xa, sợ hãi hắn mật báo cho người khác gϊếŧ mình, quỳ rạp xuống vái lạy hắn.

"..." Nhϊếp Hoài Tang: Đi thì đi đi, lạy ta làm gì! Tổn thọ ta!

Nhϊếp Hoài Tang lại đưa mắt nhìn tình hình chiến đấu bên kia của Vân Tước, chỉ thấy Ôn Trục Lưu rốt cuộc tìm ra sơ hở, sét đánh không kịp bưng tai xoay chuyển hóa đan thủ, muốn một chiêu chí mạng, đưa người vào chỗ chết. Nhϊếp Hoài Tang còn chưa kịp sợ hãi, đã thấy Vân Tước vẻ mặt bình tĩnh, tử sắc ngọn lửa lay động trong đôi mắt màu tím xám, lạnh bạc vươn tay... một phát bắt được hóa đan thủ, không để cho hắn định thần, tonfa "loạch xoạch" một tiếng, thế nhưng để lộ ra cơ quan bên trong, dựng lên gai ngược, quét ngang đem Ôn Trục Lưu đánh bay ra ngoài, đập vào vách đá hộc máu ba thước.

... Soái bạo.

Nhϊếp Hoài Tang cảm thấy hắn sắp thét chói tai.

Ôn Trục Lưu lắc lư đứng dậy, đầu óc có chút mơ hồ, lại nhìn thấy bóng dáng lập lòe hiện lên trước mắt, kinh hãi vận dụng toàn bộ linh lực trong cơ thể chống lại tonfa đang cháy rực trong tay hắn, linh lực cùng tử khí chi viêm va chạm phát ra "ca ca" tiếng vang.

Luồn gió tím phảng phất bị chủ nhân kêu gọi, rào rạt phóng qua, nhất thời cả một hang động rực cháy ánh sáng tím, chói mắt đến mức chỉ thấy một mảng màu trắng.

Ôn Triều đã leo lên được cửa động, đang muốn lấp lại chôn sống bọn họ thì bị thứ gì hất tung lên cây treo lủng lẳng, hai mắt nhan muỗi ngất xỉu.

Đợi ánh sáng dần dần thu nhỏ, bọn họ nhìn thấy Vân Tước trong tay nằm lẳng lặng một khối quang cầu, bên trong ngủ say một con nhím, hắn hai mắt nhu hòa nhìn thoáng qua tiểu động vật trong tay, thu hồi nó vào hộp binh khí.

Còn Ôn Trục Lưu ở đâu cũng không thấy, rõ ràng... đã hôi phi yên diệt.

Xử lý xong mọi chuyện, Vân Tước không nói hai lời xoay người rời đi, Nhϊếp Hoài Tang vẫy tay hô: "Cung Di!!! Dẫn theo ta! Dẫn theo ta!"

Vân Tước liếc xéo hắn, thanh tú giơ tay che miệng ngáp một cái, nói: "Nhanh lên."

Nhϊếp Hoài Tang lật đật chạy qua, một lần nữa bị hắn vác lên vai, nhẹ nhàng thoải mái đạp mây tím nhảy nhót lên đến cửa động, mặc kệ đám người còn lại sống chết bên dưới.

"..." Mọi người.

"..." Lam Vong Cơ.

--- Biểu đệ này, không có cũng vậy...

______

Hết chương

Còn tiếp....

😄🖤