CHƯƠNG 4: GIÁO HOÁ _ ( 1 )

......

Thủy quỷ ở Thải Y trấn lại không giải quyết được, nó vốn là Thủy Hành Uyên, vô cùng khó trị. Vân Tước mấy ngày nay tâm trạng đều không tốt, gặp ai đánh ai, ngay cả Nhϊếp Hoài Tang cũng tự động tránh xa hắn.

Ở Thải Y trấn không thể giải quyết Thủy Hành Uyên, vốn là do chỉ cần Vân Tước sử dụng hỏa diễm, thủy quỷ lại trốn, không dùng thì số lượng chúng nó lại quá đông, cách duy nhất là độ hóa, mà độ hóa Thủy Hành Uyên... nói dễ hơn làm. Ngay cả Kỳ Sơn Ôn thị cũng cảm thấy quá phiền phức mà dùng ra biện pháp bỉ ổi này, dẫn Thủy Hành Uyên đến nơi khác làm loạn.

Vân Tước Cung Di âm thầm nhớ Ôn thị một bút.

Cơ hội phục thù nói nhanh thì không nhanh, nói chậm cũng không chậm.

Nửa năm sau, Ôn Húc mang người của hắn tới Vân Thâm đòi thiêu hủy Tàng Thư Các, đập đi xây lại. Chuyện phía sau, tu tiên giới không biết thực hư rõ ràng, chỉ biết Lam gia... dường như đắc tội với Kỳ Sơn Ôn thị. Ôn Húc sau chuyến đó nằm liệt, nửa sống nửa chết bị mang về Ôn thị.

Vì chuyện này, Ôn thị lại nổi lên ý định giáo hóa lại con cháu tiên môn, ra lệnh mỗi nhà đều phải cử con cháu dòng dõi đến Kỳ Sơn dạy dỗ lại.

Lam gia lại bị chỉ đích danh hai vị, Vân Tịnh Quân, Hàm Quang Quân.

Vân Tước cười lạnh, đốt thư triệu tập thành tro tàn, thần sắc lãnh liệt.

Thanh Hành Quân trầm tĩnh nói: "Chuyến này đi lành ít dữ nhiều, chúng ta đắc tội Ôn thị, bọn chúng e là muốn trả thù... Vân Tước, ngươi nghe hiểu sao? Cẩn thận một chút, đừng tùy hứng, cũng đừng manh động. Ta... sẽ đi kêu gọi Huyền môn bách gia chống lại Ôn thị. Các ngươi phải bình an, ít nhất cho tới khi ta tới."

Vân Tước trầm mặc, xoay đầu rời đi.

Bóng lưng cao ngạo của hắn, làm người trong phòng ngẩn ra, lại cười.

"Tiểu tử này, căn bản không chịu nghe lời. Để hắn đi, đúng là phiền não." Thanh Hành Quân lắc đầu.

Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ nhìn nhau, chấp tay nói: "Phụ thân yên tâm, chúng ta sẽ canh chừng hắn."

Lam Khải Nhân bước vào, lạnh lùng nói: "Các ngươi canh chừng hắn bằng cách nào? Bị hắn đánh để kéo dài thời gian sao?"

"..." Lam Vong Cơ.

"..." Lam Hi Thần.

--- Bế tắc.

Lam Khải Nhân vuốt râu, "Chuyện tới nước này, hắn làm gì tùy hắn... Chúng ta cứ chuẩn bị khả năng xấu nhất... Hắn không nể mặt ai, trực tiếp ở địa bàn của Kỳ Sơn Ôn thị đắc tội nhân gia, thậm chí... đánh chết người nào quan trọng."

"..." Mọi người tĩnh mịch.

Thanh Hành Quân nói: "Lam thị có chuẩn bị sẵn, nhưng con cháu nhà khác..."

Lam Khải Nhân vẻ mặt an tâm nói: "Chỉ cần không phải Ôn Nhược Hàn đích thân ra mặt, Vân Tước còn không đến mức thua, thậm chí phải nói là an toàn. Đám con cháu kia, Lam gia chúng ta bảo vệ được. Chủ yếu là hậu hoạn về sau."

Mà sau chuyến đó, Tiên môn cũng nên đồng lòng chinh phạt Kỳ Sơn Ôn thị.

Nói như thế nào, mặt trời này... cũng đã quá chói mắt bức người.

...

Kỳ Sơn Ôn thị.

Lam Vong Cơ dẫn theo đệ tử Lam thị đi theo, Ôn thị yêu cầu ít nhất mười người... Lam thị mang theo gấp đôi, cảnh tượng này khiến các nhà khác rất cạn lời, bàn tán xôn xao, không biết Lam thị dẫn theo nhiều môn sinh như vậy tới chịu chết, hay đây là cách bọn họ lấy lòng Ôn thị.

Lam Vong Cơ mặt lạnh tanh, bị người chỉ trỏ nói này nọ cũng không để ý. Những môn sinh này đều là tinh anh... Chính là Tác phong và Kỷ luật ủy viên, bị Vân Tước đào tạo ra, đánh từ nhỏ đến lớn, thực lực đều thuộc hàng cao thủ.

Lúc này, bọn họ nghe được lệnh triệu tập, nghe theo chỉ huy xếp thành hàng.

Đứng trước mặt bọn họ, là con trai út của gia chủ Ôn thị, Ôn Triều.

Người này không lớn hơn họ bao nhiêu, trông chừng mười mấy tuổi, vênh váo hống hách, mặt mũi có thể miễn cưỡng dính chút mép từ "đẹp". Nhưng đi cùng đó là đầu tóc của kẻ này, khiến người ta có cảm giác bóng dầu, không được sạch sẽ dễ chịu cho lắm.

Ôn Triều khá thích xuất đầu lộ diện, có không ít lần khoe khoang trước chúng gia một phen, bởi vậy, mặt mũi của hắn mọi người cũng không xa lạ gì. Hai bên phía sau hắn là hai người đứng hầu. Trái là một thiếu nữ dáng người thướt tha rực rỡ xinh đẹp, mày liễu mắt to, sắc môi đỏ tươi. Không hoàn mỹ ở chỗ là ở môi trên có một hạt nốt ruồi đen, sinh sai chỗ, cứ khiến người ta muốn gảy nó xuống. Phải là một nam tử âm lãnh trông sơ khoảng ba mươi tuổi, dáng cao vai rộng.

Ôn Triều đứng trên con dốc cao, nhìn xuống mọi người, dường như rất là lâng lâng, phất tay nói: "Tất cả nộp kiếm lên!"

Hắn ta bỗng nghĩ tới các gì, hung ác nói: "Lam Vong Cơ và Vân Tước Cung Di đâu? Đứng ra đây!"

Lam Vong Cơ nhíu nhíu mày, đứng ra.

Ôn Triều cau mày: "Vân Tước đâu? Các ngươi không nghe những gì chúng ta dặn sao? Phải có đủ cả hai!"

... Mọi người nén giận, căm ghét nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Ôn Triều, lại không biết vị Vân Tịnh Quân kia ở đâu, sao còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ Lam gia tính một mình chống đối lại Kỳ Sơn thật sao?

Lúc này...

______

Hết

Còn tiếp....

😄🖤