CHƯƠNG 3: ẤU TRĨ

Nhϊếp Hoài Tang sáng sớm tinh mơ đã lật đật tỉnh dậy đánh răng rửa mặt, kỳ thực không phải hắn muốn, mà hắn bị một con chim mập quấy rầy.

Tiểu hoàng điểu, thân thể mập mạp, dùng hai mắt đen láy to tròn như hai hạt đậu của nó nhìn hắn chằm chằm, đứng ở trên bệ cửa sổ kêu gào: "Ngu ngốc, ngu ngốc!"

Đừng hỏi tại sao điểu lại biết nói... Theo hắn, đây không phải là điểu.

Nhϊếp Hoài Tang rất ghét ai nói hắn ngốc, mặc dù hắn ngốc thật, trời sinh đã vô dụng.

Chẳng hiểu tại sao, mấy năm trước đi Cô Tô cầu học lại gặp phải Vân Tước Cung Di, bị hắn đánh như cơm bữa, bị hắn khinh thường vô số lần... Không, phải nói là chưa bao giờ ngừng khinh thường. Nhưng đại khái là thói quen, hắn chẳng những không giận, mà còn cảm thấy thân thiết.

Nhϊếp Hoài Tang mặc vào y phục học sinh của Lam gia, chỉnh chu bản thân trong chốc lát, không quên đeo bút lông, quạt, ngọc bội lên thắt lưng... Ngẫm nghĩ trong chốc lát, hắn lại lấy vài bức Xuân Cung Đồ nhét vào trong ngực, vỗ vỗ.

Tư trang đầy đủ, Nhϊếp Hoài Tang cảm thấy tự tin hẳn ra, hăng hái đi tới Tịnh Thất --- Nơi bị Vân Tước chiếm đóng, trở thành nơi cư trú của riêng hắn.

Mặc dù đã đến nơi, hắn cũng không dám vội bước vào, nếu chẳng may đánh thức Vân Tước... Thôi, đừng nghĩ nữa, thật đáng sợ.

Vân Tước Cung Di, là loại người gì?

Trong ấn tượng của Nhϊếp Hoài Tang, hắn là loại người... ngay cả một cánh hoa rơi xuống cũng có thể bị đánh thức, sau đó tỉnh dậy đánh người.

"Tiến vào."

Thanh lãnh trầm thấp giọng nam từ bên trong truyền ra, làm Nhϊếp Hoài Tang sực tỉnh mộng, vẻ mặt hớn hở đẩy cửa bước vào, hô: "Cung Di, buổi sáng tốt lành!"

Vân Tước Cung Di từ sau bình phong đi ra, ngáp một cái, trên người mặc lỏng lẻo một bộ hòa phục màu đen, nghe thấy hắn hô gào cũng không thèm để ý, nhìn cũng không thèm nhìn Nhϊếp Hoài Tang, ra lệnh: "Đi lấy nước cho ta rửa mặt."

"... Cung Di, ta không phải người hầu của ngươi." Nhϊếp Hoài Tang oán giận.

Vân Tước lười cãi với hắn, lườm một cái sắc lẻm, Nhϊếp Hoài Tang lập tức biết điều câm miệng lại, lật đật đi lấy nước.

Nhϊếp Hoài Tang thất thần nhìn Vân Tước tư thái ưu nhã vắt khăn ấm, ở trên khuôn mặt thanh tú lau qua, mắt, mũi, miệng... Ân, môi hắn hồng hồng, nhìn qua rất mềm, thật là đẹp.

Vân Tước vứt khăn lên mặt hắn, "Đang nghĩ cái gì?"

Nhϊếp Hoài Tang lấy khăn ra khỏi mặt, xấu hổ sờ sờ chóp mũi, vội xua tay nói: "Không có không có! Ta cái gì cũng chưa nghĩ!"

"A, ngươi càng ngày càng to gan."

Lời này hảo gợi cảm...

Nhϊếp Hoài Tang tự tát má bản thân, cảm thấy mấy tháng không gặp, hắn bị ma nhập.

Vân Tước thong thả ngồi xuống thư án, nhạt nhẽo nói: "Pha trà."

Nhϊếp Hoài Tang sắn tay áo, ngồi quỳ xuống đối diện hắn, hưng phấn mà chuyên chú pha trà.

Nhϊếp Hoài Tang học cái gì cũng chẳng giỏi, kỳ thực là nói về chuyện tu luyện. Còn mấy chuyện phong nhã như cầm, kỳ, thư, họa, thi, tửu, hoa, trà hay tinh tú thiên văn, hắn lại học rất giỏi. Vân Tước cũng phát hiện ra điểm này, rất hứng thú đem hắn làm tiểu đệ, thực chất là người hầu, lấy làm đương nhiên mà sai xử tới lui, không hề có tình người gì đáng nói.

Nhưng Nhϊếp Hoài Tang lại cảm thấy, cuối cùng cũng có người coi trọng hắn, nhận thấy điểm ưu tú của hắn!

Vân Tước khinh thường thì đã sao? Ai hắn không khinh thường?! Được hắn coi trọng chỉ có mình ta!

"Cung Di, hôm nay ta không đi học, ta đã nghe giảng chán rồi, không vào chính là không vào, không bằng ở đây giúp ngươi chăm Đậu Tây."

Vân Tước gật đầu.

Nhϊếp Hoài Tang đại hỉ, tinh thần phấn chấn tưởng tượng trong chốc lát hắn có thể vừa chơi chim, vừa vẽ tranh, vừa xem Xuân Cung Đồ... Quan trọng nhất là trong lúc các học sinh khác đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng với Lam Khải Nhân, hắn lại đi cửa sau thoát được một kiếp!

Hảo bổng! Ghen tị đi!

Còn chưa để hắn vui mừng quá lâu, lại thấy Vân Tước Cung Di nghéo môi cười nói: "Không đi học, vậy đi theo ta bắt quỷ."

"..." Nhϊếp Hoài Tang.

Vân Tước rút trong tay áo một phong thơ, bên trên có gia huy của Thanh Hà, không cần nói cũng biết là ai gửi.

"Đại ca ngươi, gửi gắm ngươi cho ta. Động vật ăn cỏ, lần này ngươi lại không qua được khảo thí, vậy thì... cắn sát."

... Nhϊếp Hoài Tang run lên ba nhịp, vẻ mặt hoảng hốt quát: "Cung Di!!! Ngươi không luyến tiếc ta sao?! Ta qua ải, như thế nào trở lại hầu hạ ngươi!"

"..." Vân Tước Cung Di trầm mặc trong chốc lát, vẻ mặt tự hỏi.

"..." Nhϊếp Hoài Tang rút trừu khóe miệng.

Thế nhưng thật sự tự hỏi vấn đề này?! Ta nên cảm động sao?! Hảo cảm động nga...

Hóa ra ngươi cần ta đến vậy...

ಠ╭╮ಠ

Vân Tước Cung Di cũng không nghĩ lâu, lãnh trào một tiếng, cười nhạo nói: "Ngươi qua ải, vẫn có thể được ta phê chuẩn ở lại."

"..." Nhϊếp Hoài Tang.

Ngươi tưởng ta ngu sao?!

Trọng điểm là thứ này sao?! Ngươi giả bộ không biết chọc ta đúng không?! Hảo quá phận! Aaaaaaaa!

Đậu Tây thật hợp tình hình mà kêu lên ba tiếng: "Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc."

...

Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng lấy làm kỳ, Nhϊếp Hoài Tang ngày đầu không đi học, vậy mà không bị nhắc tên trách phạt, đặc biệt tò mò là Ngụy Vô Tiện. Đêm qua hắn vừa bị đánh, mặt mũi bầm dập, Giang Trừng nhìn thấy thậm chí còn cười nhạo trào phúng vài câu, biết tỏng hắn bị ai đánh, cũng đoán ra tám chín phần là đêm qua hắn lại không an phận, chọc phải ôn thần.

Mà điều khiến các môn sinh thổn thức nhất, chính là Hàm Quang Quân... trên mặt cũng có một dấu vết khả nghi.

"..." Lam Khải Nhân: Vong Cơ cũng bị đánh?!

Lam Khải Nhân thấy Ngụy Vô Tiện bị đánh, trong lòng cảm thấy là chuyện đương nhiên, vị tiểu bối này quá vênh váo tự đắc, không gõ gõ hắn một phen không được. Nhưng Lam Vong Cơ, tại sao cũng bị đánh? Chẳng lẽ dính líu gì với Ngụy Anh này?!

Chuyện này không nhắc tới nữa, bởi vì Vân Tước đã rời đi, dẫn theo Nhị công tử Thanh Hà đi diệt Thủy quỷ ở Thải Y trấn.

Ngụy Vô Tiện biết tin này, hai mắt sáng lên, chủ động đi gặp Lam Khải Nhân xin góp sức một tay. Vân Mộng Giang thị giỏi nhất là hoạt động dưới nước, thủy quỷ lại khó bắt, nhân thủ chắc chắn không đủ, không bằng thêm người thêm sức.

Lam Khải Nhân lúc đầu không đồng ý, nhưng thấy Vân Tước đi mấy ngày thế nhưng chưa về, xem ra là khó giải quyết, đành gật đầu đồng ý. Lam Vong Cơ nghe vậy đương nhiên cũng đi.

Đợi bọn họ tới nơi, thấy Lam Hi Thần cùng một đám môn sinh Lam thị ở trên trấn bàn bạc chuyện trở về Lam thị cầu cứu viện, mà bóng dáng Vân Tước và Nhϊếp Hoài Tang ở đâu cũng không thấy.

"Huynh trưởng." Lam Vong Cơ đi qua, lạnh nhạt nói.

Lần này tới phiên Lam Hi Thần kinh ngạc, hắn nhìn thoáng qua Giang Vãn Ngâm, Ngụy Vô Tiện và một vài vị công tử nhà khác ở phía sau Lam Vong Cơ, chấp tay chào hỏi, mới nói: "Vong Cơ, đệ và hai vị này sao lại đến đây? Mặc dù vừa lúc, chúng ta cần các ngươi giúp một tay. Thủy quỷ ở đây hết sức kỳ quặc khó giải quyết."

"Huynh trưởng, hắn đâu?"

Lam Hi Thần giật mình: "Ngươi nói là Cung Di sao? Hắn không phải ở Vân Thâm sao? Ta còn tính trở về tìm hắn."

"..." Lam Vong Cơ.

"..." Giang Trừng/Ngụy Vô Tiện.

Lúc này, ở trên sông xuất hiện một con thuyền, đáng chú ý là người ở trên... không ai khác chính là Vân Tước Cung Di. Chỉ thấy hắn sắc mặt không được đẹp lắm, mây đen dày đặc. Cách hắn không xa là Nhϊếp Hoài Tang, vẻ mặt đau khổ hì hục chèo...

"..." Mọi người: Tại sao lại đưa cho một vị công tử bột chèo thuyền?!

Đáp án là, Vân Tước Cung Di không thích quần tụ, hắn dẫn theo Nhϊếp Hoài Tang, mục đích là để hắn chèo thuyền tới nơi này. Ai ngờ được, Nhϊếp Hoài Tang chèo thì không phải không biết, nhưng mà tốc độ vừa chậm, vừa lạc đường...

"..." ಠ_ಠ

Mọi người sau khi nghe Nhϊếp Hoài Tang khóc lóc kể lại hành trình đau khổ của hắn, tỏ vẻ: Kỳ thực, các ngươi tới được đây đã là kỳ tích.

Vân Tước hiện tại đang cực độ khó chịu, thấy một đám người tụ tập lại một chỗ, lập tức không nhịn được, Lam Hi Thần thấy không ổn, can ngăn nói: "Cung Di, ngươi bình tĩnh nghe ta nói! Thủy quỷ ở nơi này rất khó giải quyết, chúng ta phải hợp lực lại."

Vân Tước hừ lạnh nói: "Vướng bận."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, nhìn thoáng qua Nhϊếp Hoài Tang, vỗ vai hắn nói nhỏ: "Này, hắn không chê ngươi vướng bận sao?"

Nhϊếp Hoài Tang lắc đầu, vẻ mặt thông thấu nói: "Không, ta sẽ không xen vào chuyện của các ngươi! Các ngươi đi bắt thủy quỷ đi, ta ở trên này nhìn là được. Ta chỉ phụ trách dẫn hắn tới đây, không làm nhục mệnh."

"..." Mọi người.

Vân Tước liếc xéo hắn, nhưng không nói gì, coi như ngầm đồng ý hắn ở trên bờ nhìn. Thậm chí còn rất hài lòng hắn tự giác.

Nhân thủ đông đảo, người cần tới đều tới, Lam Hi Thần lập tức cho người chuẩn bị thuyền, mỗi người một cái.

Vân Tước sẽ không chèo, Lam Vong Cơ đảm nhận chuyện này, cùng hắn một thuyền.

Nhϊếp Hoài Tang ở trên bờ vẫy vẫy tay, cổ vũ nhiệt tình: "Cung Di!!! Ngụy huynh!!! Giang huynh!!! Ta ở nơi này chờ các ngươi!!!"

Có một vị đệ tử khinh thường nhìn Nhϊếp Hoài Tang, cười lạnh nói: "Đúng là vô tích sự, lời đồn không sai tý nào."

Lời này không to không nhỏ, vừa lúc rơi vào tai Vân Tước, chỉ thấy hắn nghéo môi, cười âm trầm nói: "Lam Hi Thần, ta cảm thấy có cách này rất hay..."

Lam Hi Thần còn chưa kịp hỏi cách gì, đã thấy Vân Tước nhảy qua một con thuyền khác, đem một vị đệ tử đá xuống nước, động tác đơn giản thô bạo.

Hắn lãnh đạm nói: "Thả mồi."

"..." Mọi người.

Vị đệ tử kia liên tục kêu cứu mạng, mặt hồ Bích Linh lập tức sóng gợn dữ dội, làm mọi người trở tay không kịp, vô số thủy quỷ nhào lên, bám vào mạn thuyền.

Lam Hi Thần hô; "Cung Di, cứu người!!!"

"Nhiều chuyện." Vân Tước hừ nhẹ, vũ khí trong tay không biết từ lúc nào hừng hực sáng lên tử sắc hỏa diễm, những con thủy quỷ gần hắn nhất bị đánh bay ra ngoài, mọi người chỉ thấy trên đỉnh đầu bay qua vô số thủy quỷ, chúng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, bị Vân Tước đạp lên, bắt nhịp cho hắn nhẹ nhàng thoải mái nhảy qua vớt vị đệ tử kia lên, vứt qua đây.

... Thật sự là vứt qua đây a uy!!!

Lam Hi Thần đau đầu, thật sự là quá tùy hứng.

Vân Tước cũng trở lại thuyền của Lam Vong Cơ.

Lúc này, Ngụy Vô Tiện đột nhiên dùng mái chèo vọc nước, hất văng lên cao, tung nước lên người Lam Vong Cơ và Vân Tước Cung Di, khiến cả hai đồng loạt đen mặt, nhảy người qua một chiếc thuyền khác.

Lam Vong Cơ sắc mặt khẽ biến, cau mày nói: "Vô vị."

Vân Tước lạnh lẽo nhướng mày, hai mắt lóe ra ánh sáng lạnh: "Cắn sát!"

Ngụy Vô Tiện lại đứng lên đạp một phát vào mạn thuyền, sào trúc vẩy một cái, lật luôn mặt thuyền xuống dưới, để lộ đáy thuyền. Mà trên tấm ván gỗ nơi đáy thuyền, có ba con thuỷ quỷ mặt mũi sưng phù, da dẻ trắng bệch đang bấu chặt vào đó!

Môn sinh gần đó lập tức chế trụ ba con này.

Lam Vong Cơ không nói nữa, Vân Tước lại càng đen mặt, nhảy qua cho Ngụy Vô Tiện một gậy.

"..." Ngụy Vô Tiện ôm má, cảm thấy cả đời hắn cũng chưa bị đánh nhiều như mấy ngày hôm nay.

"..." Giang Trừng: Chuyện gì đang xảy ra, không phải Ngụy Vô Tiện vừa giúp hắn sao?

"..." Mọi người.

--- Không cảm kích thì thôi, nào có thể đánh người?

"Xen vào chuyện của ta, cắn sát!"

Lam Vong Cơ hu tôn hàng quý liếc xéo Ngụy Vô Tiện, phun ra một câu: "Tự rước lấy nhục."

"..." Ngụy Vô Tiện: Huynh đệ Lam gia các ngươi đúng là... đúng là...

Lam Hi Thần cũng có chút xấu hổ, hai vị đệ đệ của hắn, khụ, có chút hϊếp người quá đáng.

Bỗng nhiên lại thiếu nhân tình, tâm trạng Vân Tước vô cùng tệ, ngọn lửa từ nhẫn bạc trên ngón tay hắn "bá" một cái, sáng rực trời.

Giang Trừng cũng thấy được nguồn sáng phát ra là từ nhẫn, không khỏi kinh ngạc tò mò, ngoài Tử Điện ra, thế nhưng còn có loại vũ khí như vậy.

Ngụy Vô Tiện chợt nhíu mày nói: "Im lặng cả rồi... Hình như, bọn chúng sợ ngọn lửa trên người Vân Tước."

Vân Tước Cung Di nhướng mày, thế nhưng chủ động thu hồi tử khí chi viêm, vẻ mặt kiên nhẫn nhìn mặt hồ, hứng thú dạt dào.

Ngụy Vô Tiện mơ hồ cảm thấy được, vị này cũng không phải không nói lý...

"... Ngụy Vô Tiện, thu hồi vẻ mặt ghê tởm của ngươi." Giang Trừng ghét bỏ nói.

"... Ngươi không biết đâu, ta cảm thấy ta lĩnh ngộ được thứ gì." Ngụy Vô Tiện xoa cằm nói.

Lam Vong Cơ liếc hắn, hừ lạnh, "Nhàm chán."

"... Hàm Quang Quân, ngươi có cần ghét cay ghét đắng ta tới vậy không? Chẳng lẽ, ngươi ghi thù ta chuyện ta làm ngươi bị đánh à?"

Lam Vong Cơ đen mặt.

Lam Hi Thần đau đầu, thở dài. Cứu viện lần này, thật là...

Vân Tước chờ sắp hết kiên nhẫn, mở miệng nói: "Không thả thêm mồi sao?"

"..." Mọi người: Mồi đâu ra nữa?! Ngươi tính thả ai!!!

Vân Tước nhìn qua vị đệ tử lúc nãy.

"..." Hắn ta.

"..." Mọi người.

Nhϊếp Hoài Tang ở trên bờ ngáp lên ngáp xuống, hô: "Các vị!!! Ta về trước!!!"

"..." Mọi người.

Vân Tước cau mày, lạnh mặt nhặt lên một hòn sỏi, lạnh lùng ném thẳng vào ót Nhϊếp Hoài Tang đang đi xa.

"Ai u!"

"..." Mọi người.

-------

Hết chương 3.

Còn tiếp....

😄🖤