Chương 2: PHẠM HUẤN

Trải qua một buổi sáng nhập học kinh hồn, Vân Tước còn thấu tình đạt lý (?) mà niệm tình bọn họ lần đầu tới đi học, không đánh chết.

Mặc dù đối với vị Vân Tịnh Quân này cái hiểu cái không, nhưng trong lòng đám môn sinh cũng biết, người này không thể chọc, tránh càng xa càng tốt.

Giang Trừng đã cảnh cáo Ngụy Vô Tiện, thế nhưng buổi sáng ăn đau quá nhẹ, hắn xoa xoa má vài cái liền sinh long hoạt hổ, vui vẻ trở lại, thậm chí còn chạy qua chỗ Nhϊếp Hoài Tang hỏi chuyện về vị công tử hung tàn sáng nay, dáng vẻ cực kỳ tò mò, tinh quái.

Nhϊếp Hoài Tang lắc đầu, vẻ mặt chân thành nói: "Ta biết ngươi đối với hắn có lòng hiếu kỳ, ngày xưa ta cũng vậy, nhưng ta xin khuyên ngươi một câu, trân quý sinh mệnh, rời xa Vân Tước. Hắn không phải là loại người như ngươi có thể đối phó. Cả cái Cô Tô Lam thị này, đều nằm dưới quyền cai quản của hắn, ngay cả Gia chủ Thanh Hành Quân cũng từng bị hắn cầm gậy đánh thẳng tới nơi bế quan, khiến hắn vốn đang bế quan tịnh tâm lánh đời trở thành bế quan dưỡng thương. Ta chính là người chứng kiến đây. Ta biết quá nhiều."

"... Không ai trị hắn sao?" Giang Trừng đầu đầy hắc tuyến hỏi.

"Lam lão tiền bối từng tìm cách nhốt hắn lại, kết quả qua ngày hôm sau, Tiên phủ Vân Thâm phải đi tu sửa nhiều nơi, tốn tuyệt bút tiền tài lớn. Mà Vân Tước lại xổng chuồng, gây tai họa nhân gian. Đây là yêu thú chứ đâu phải người! Trời ơi." Nhϊếp Hoài Tang ôm đầu, vẻ mặt đau đớn.

"Mà các ngươi không biết đâu, trị hắn không được, bọn họ chuyển sang dụ hắn, cuối cùng dụ thế nào... lại thành ra thế này đây. Hắn thậm chí còn trở thành môn sinh đắc ý nhất của Lam Khải Nhân! Ai ui, muỗi cắn quá."

Nhìn lại, lúc này cả ba người bọn họ đang núp phía sau một bụi cây, vừa đủ lớn để che khuất người, tránh tai mắt của đám "Tác phong và Kỷ luật". Nhϊếp Hoài Tang canh giờ rất chuẩn, hiện tại Vân Tước đang ở trong Tĩnh Thất nghỉ trưa, không đi tuần vòng quanh Vân Thâm nữa, là cơ hội duy nhất để hắn có thể thoải mái quần tụ, tán dóc.

Ngụy Vô Tiện ngược lại càng hăng hơn, hai mắt tỏa sáng, nóng lòng muốn thử đảo mắt qua lại. Nhϊếp Hoài Tang nhìn thấy cũng chỉ lắc đầu, người này đúng là không bị đánh què không biết sợ, để cho hắn nếm mùi khổ, hắn mới tin ta.

Nhϊếp Hoài Tang cùng Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng nói chuyện thật vui, trở thành chí giao bằng hữu. Quyết định mỗi buổi trưa đều sẽ gặp nhau tâm sự chuyện đời.

...

Ngụy Vô Tiện tối đó lại can đảm vượt qua lớp phòng vệ nghiêm ngặt của đám đệ tử Lam thị, chạy xuống núi mua Thiên Tử Tiếu. Lúc trở về, trên tay hắn đã cầm hai vò, không quang minh chính đại vào, mà là trèo tường.

Xui cho hắn, Nhị công tử Lam gia, Lam Vong Cơ hôm nay xuất quan đi tuần đêm, vừa lúc gặp được cảnh tượng này, mặt mày lạnh như băng yêu cầu hắn đi lãnh phạt, Ngụy Vô Tiện sao có thể dễ nói chuyện như vậy? Nói đông nói tây, giọng điệu chọc ghẹo đắc ý, khiến cho từ nhỏ sống quản giáo nghiêm ngặt, Lam Vong Cơ lửa giận nhá nhem cháy lên. Đợi tới khi Ngụy Vô Tiện ngồi trên tường, trực tiếp uống rượu trước mặt hắn, còn tỏ vẻ: "Vân Thâm không cho uống rượu, vậy ta ở đầu tường uống! Không phạm cấm đúng không? Ực ực ực... Hà!" Ngụy Vô Tiện nhe răng cười tươi như hoa, dù trên mặt có một vết bầm lớn, trông có chút buồn cười nhưng không làm giảm khí chất của hắn mảy may, vẫn còn tuấn tiếu lắm.

Lam Vong Cơ biểu tình nứt ra, lửa giận bùng phát, Tị Trần ra khỏi vỏ, cùng Ngụy Vô Tiện đánh nhau.

"Choang" - Một vò Thiên Tử Tiếu vỡ nát, theo sau là giọng điệu oán giận tiếc nuối của Ngụy Vô Tiện.

Liên lục tiếng "leng keng leng keng" của vũ khí va chạm vào nhau, trong màn đêm yên tĩnh vang vọng.

...

Đát... đát... đát...

Tiếng bước chân xen khẽ đi vào, trầm ổn tự giữ, không chút hoang mang từng bước tiến lại gần. Đang chiến đấu hăng say hai người kia không phát hiện.

"Wow."

Một tiếng này phát ra, khiến cả Lam Vong Cơ lẫn Ngụy Vô Tiện đều cứng đờ, đưa mắt nhìn qua thì thấy cách đó không xa, thiếu niên đứng tựa lưng vào thân cây, nguyệt quang đổ xuống, dung mạo lãnh lệ của hắn ta hiện ra trong mắt bọn họ, tím tro đồng tử tràn đầy nghiền ngẫm.

"Các ngươi, phá hư tác phong và kỷ luật, đã chuẩn bị bị ta cắn sát sao?"

Lam Vong Cơ màu mắt cực nhạt, cho người khác cảm thấy hắn lạnh lùng xa cách, hiện tại nó lại có hơi mờ mịt hoang mang.

Đơn giản vì, từ nhỏ tới lớn hắn chưa bị đánh.

Vân Tước hành sự tùy hứng, nhưng có một đặc điểm, là đối xử với tiểu hài tử và tiểu động vật rất bao dung. Trong Vân Thâm này, người duy nhất để hắn ngoại lệ, chính là Mẫu thân của Lam Trạm.

Vân Tước từng xông thẳng tới nơi giam giữ của nữ nhân này, không có sự cho phép của bất cứ ai, một đường đi ai ngăn cản đều bị hắn đánh nằm la liệt, mọi bùa chú thi nhau bay tới, bị ngọn lửa màu tím trên người hắn đột nhiên bùng phát đốt thành tro tàn.

Vân Tước cực kỳ không hài lòng Thanh Thành Quân, theo hắn nói là động vật ăn cỏ, nhu nhược hèn yếu. Còn về nữ nhân bị nhốt ở đây, hắn không phải có nhàn tâm đi quản, mà là nghe nói nàng rất mạnh, từng gϊếŧ một vị sư phụ của Thanh Hành Quân. Không đánh thử thì không biết được, nên hắn tới khiêu chiến.

Đợi Vân Tước từ trong đó đi ra, từ đó về sau, cứ một hai bữa hắn lại tới, còn mang theo hai cái đuôi, Lam Hoán cùng Lam Trạm. Mà Lam Hoán kinh ngạc phát hiện, A Tước rất lễ phép trước mặt mẫu thân, vô cùng tôn trọng nàng.

Đợi tới khi Vân Thâm rơi xuống ách cai trị của Vân Tước, mẫu thân Lam Trạm đã được nuôi thả, chuyên chúc nấu đồ ăn cho ba huynh đệ bọn họ. Khẩu vị của Vân Tước cực kỳ bắt bẽ, hắn đã không hài lòng loại đồ ăn thanh đạm nhạt như nước ốc của Vân Thâm lâu rồi, mẫu thân Lam Trạm nấu hợp lòng hắn, liền nhấc tay phê chuẩn cho nàng đi chợ nấu ăn, có người hộ tống bảo vệ.

Còn Lam Trạm, từ lúc đó đã âm thầm thừa nhận Vân Tước, nghe lời hắn không khác gì với huynh trưởng Lam Hoán. Lam Trạm từ nhỏ đã hiểu chuyện, ngay cả Lam Hoán cũng từng vì cười quá đáng ghét (?) mà bị ăn đánh, nhưng Lam Trạm một lần cũng chưa bị, thuận lợi trưởng thành.

Hiện tại nghe thấy những lời này, Lam Vong Cơ cũng ngẩn ra...

Vân Tước sườn mặt thanh tú thoáng qua, theo sau là hàn quang thoáng hiện, Lam Vong Cơ bị hắn đánh bay ra khỏi vách tường của Vân Thâm Bất Tri Xứ.

"..." Ngụy Vô Tiện nhìn theo, thấy Vân Tước nhìn qua, nuốt nước miếng một cái nói: "Ha ha, chúng ta từ từ nói chuyện, ta kỳ thực không cố ý phạm cấm a. Ta chỉ xuống núi mua rượu, không hề ở trong Vân Thâm uống! Ta ở bên ngoài uống!"

"Hừ, làm loạn, đánh nhau, vượt giờ giới nghiêm, cắn sát!"

"Khoan đã!!! Hóa ra còn cấm mấy thứ này sao?! Ta không biết! Xin lỗi xin lỗi! Nhưng ngươi cũng phạm cấm! Ta không phục đâu, không công bằng chút nào!"

"Oa nga, dám cãi lời ta, cắn sát!" Vân Tước vẻ mặt bình tĩnh, độ cong bên môi càng thêm rợn người.

Lý lẽ? Không có lý lẽ.

Công bằng? Không có công bằng.

"..." Ngụy Vô Tiện.

Oa!!!!

Phanh!

_____

Hết chương hai.

Còn tiếp....