Chương 44

“Em không đau à?” Giản Dư Sâm nghiến răng hỏi.

“Anh không thấy tôi đau đến chảy cả nước mắt rồi hả!”

“Không có kinh nghiệm thì là không có kinh nghiệm, em giả vờ cái gì, qua đây!” Người đàn ông kéo cô đến bên cạnh.

Ôn Ni vốn dĩ muốn mặc quần áo vào đi ngủ, chuyện đòi mạng như này đợi sau hẵng nói.

Ai mà biết được dưới sự trấn an của tên nhóc Giản Dư Sâm, lộn xộn liền mệt mỏi gần như cả đêm.

Ngày thứ hai thì trực tiếp không thể xuống giường.

Tên lừa đảo, đại lừa đảo!

Không ngờ cô không biết đúng không, trằn trọc qua lại như nướng bánh, tiêu tốn rất nhiều năng lượng.

Anh là cố ý, cố ý bắt nạt cô!

Ôn Nỉ khóc đến mệt mỏi, dù sao cũng xin nghỉ phép rồi, cô cũng không muốn dậy, có chết đói cũng kệ.

Đến khi gần chập tối mới bị người đàn ông đỡ dậy ăn tối.

“Tôi không ăn cháo, tôi muốn ăn cả một thùng gà rán KFC!”

Giản Dư Sâm mang theo nụ cười bí ẩn, vô cùng tốt bụng mua cho cô một phần.

Ôn Nỉ suýt chút nữa vùi mặt vào trong thùng.

“Ăn chậm chút, không ai giành với em đâu.”

Giống như nhìn thấy đứa trẻ đói bụng, ba ngày ba đêm chưa được ăn vậy.

Có lẽ là bị bắt nạt cả một đêm, Ôn Nỉ đi vệ sinh cũng đi không nổi, nên vẫn là Giản Dư Sâm bế cô qua đó.

“Anh còn đứng ở đây làm cái gì, còn chưa bắt nạt tôi đủ phải không.” Ôn Nỉ ngồi trên bồn cầu, giọng khàn khàn, nhìn người đàn ông đứng trước cửa không nhúc nhích, tức giận mắng chửi.

Giản Dư Sâm nhướng mày: “Tôi đứng đây thì em không tiểu được à? Tối hôm qua không làm được sao?”

Ôn Ni tức giận đến mức mặt sưng lên: “Anh anh anh có biết xấu hổ không. Mau ra ngoài!”

“Hay là tôi đệm một khúc cho em? Xi~ xi xi~ xi!”

“Xi ông nội anh!” Ôn Nỉ quơ lấy cái mũ làm khô tóc ở bên cạnh ném qua.

Giản Dư Sâm vươn tay nắm lấy, thở dài một hơi: “Được rồi, tôi đợi em ở bên ngoài.”

Ôn Nỉ còn không thèm suy nghĩ mà nói: “Đều không phải là tại anh sao, nói cái gì mà một phút cuối cùng, anh lại có quá nhiều một phút rồi!”

Gần như suốt cả đêm không chịu dừng, sáng sớm xin nghỉ phép còn lừa cô!

Cô đúng là quá ngây thơ rồi! Thế mà lại tin lời nói dối của tên nhóc này!

Giản Dư Sâm lần đầu tiên cảm nhận được một chút xấu hổ, sờ sờ mũi: “Còn đau không? Tôi đi mua ít thuốc mỡ nhé?”

“Anh dám đi thử xem!” Cô mới không có mặt dày đến vậy.

Vừa nghĩ đến tối hôm qua, nụ cười trên gương mặt người đàn ông, không lúc nào tắt cả.

Đáng tiếc nụ cười này lọt vào mắt của Ôn Nỉ, thì đó chính là nụ cười độc ác, đó chính là nụ cười tàn nhẫn!

Tên đàn ông tàn nhẫn Giản Dư Sâm này cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà giày vò cô rồi.

Cô thật sự là đồ ngốc tự ném mình vào lưới.

Ôn Ni đang cảm thấy tủi thân, vừa ngẩng đầu lên lấy nước rửa tay, trong phòng tắm vang lên tiếng hét thảm thiết.

Người đàn ông đẩy mạnh cửa ra rồi bước vào: “Làm sao vậy?”

Ôn Nỉ quay đầu lại, nhìn thấy anh, lại nhìn bản thân ở trong gương.

Lớp kem nền loang lổ trên mặt, kẻ mắt và son môi lem ra đã vẽ thành một bản đồ lớn ở trên mặt.

Gọi là ma nữ thì cũng không quá đáng.

May mà đêm qua người đàn ông này đột nhiên khen ngợi vẻ đẹp của cô!

Giản Dư Sâm, anh đúng là có thể làm nên chuyện lớn ha.

Anh đúng là có thể làm những gì mà người khác không thể.

“Anh, tôi thành ra bộ dạng này, tại sao anh không nhắc tôi!”

Giản Dư Sâm thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng cô bị làm sao.

“Không phải rất tốt sao, trở về nguyên trạng.”

“…” Ôn Nỉ tức giận đến choáng váng, lập tức đẩy người đàn ông ra ngoài!

Uổng cho cô còn cảm thấy anh và cô không hợp nhau ở những vấn đề khác, trên giường lại khá ăn ý với nhau.

Đều là ảo giác! Ảo giác!

Giản Dư Sâm nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh, liền đứng đợi ở trước cửa nghe lời sai bảo của nữ vương bệ hạ.