Chương 41

Ôn Nỉ cảm thấy việc hít thở có chút khó khăn, lúc cô mở miệng ra để hít thở, đột nhiên thấy bí bách đến tỉnh dậy.

Lúc cô mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt vừa thăm dò vừa ghét bỏ của anh.

Cô như bị dội một gáo nước lạnh vào trên đầu.

“Làm...làm gì đấy.” Cô có chút chột dạ dời tầm mắt đi.

Giản Dư Sâm đánh giá cô từ trên xuống dưới một vòng, sau đó anh móc lấy một lọn tóc cô rồi nói: “Làm chuyện xấu xa gì trong mơ rồi?”

Ôn Nỉ như bị giẫm phải đuôi: “Làm chuyện xấu xa gì chứ!”

“À~mỗi lần em nói dối là giọng lại rất lớn, cứ phải muốn tôi nói lại cho em nghe đúng không.”

Sau đó Ôn Nỉ nhìn thấy Giản Dư Sâm không chút biểu cảm, anh véo cuống họng, lẩm ba lẩm bẩm, học theo giọng điệu của cô: “Giản ↗️Dư⤵Sâm~, đừng⬇️mà↗️~”

“Đừng mà cái gì?” Đột nhiên anh im bặt lại, lạnh giọng hỏi.

Ôn Nỉ liếc mắt sang trái: “Đã bảo anh đừng cho cần tây vào, tôi đã nói tôi không thích ăn cần tây rồi.”

“Với cần tây mà em dùng cái giọng điệu này hả?”

Giản Dư Sâm hơi nghiêng đầu sang, sau đó nói với dáng vẻ ghét bỏ: “Không ngờ em lại là cái loại biếи ŧɦái này.”

Ôn Nỉ đạp một phát trên giường: “Ai, ai biếи ŧɦái, là do tim của anh không sạch sẽ anh thấy cái gì nghe cái gì cũng đều thấy bẩn!”

“Đừng tưởng ai cũng giống như anh.”

Lưỡi Giản Dư Sâm đảo một vòng trong khoang miệng, phát ra một tiếng giòn tan: “Ồ, tim tôi bẩn tôi, nếu đã như vậy tôi sẽ lưu nó làm chuông báo thức, em sẽ không để ý chứ.”

“Anh dám!” Ôn Nỉ tức muốn chết, sao lúc nào nơi nào tên đàn ông này cũng ghi âm lại vậy?

Aaa, tôi phải gϊếŧ anh!

“Không phải nói về cần tây với giọng điệu như vậy sao, đồ ăn tươi xanh lành mạnh biết bao nhiêu, không thể sử dụng sao?” Giản Dư Sâm quay đầu sang, bên đó là nơi phát ra ánh sáng, vừa nhìn đã biết đang ấn gì đấy trên điện thoại.

Ôn Nỉ vồ tới, một cánh tay của Giản Dư Sâm ôm lấy eo Ôn Nỉ, mặc cho cô quậy phá đá đấm ở trên giường, giống như gãi ngứa vậy.

Ôn Nỉ mệt gần chết, kết quả vẫn không giành được điện thoại, còn làm cho mình càng thêm mệt hơn.

“Được rồi được rồi, tôi có thời gian đâu mà ghi âm lại, nhìn em tức giận kìa.” Giản Dư Sâm thấy cô sắp nổi xung lên, mới kịp thời nói thêm vào.

Ôn Nỉ không vui đứng dậy, hằm hằm ngồi xuống: “Ngồi lên chết anh!”

“Cách chết kiểu này tôi không chấp nhận, nhưng có thể chấp nhận làm đến chết.”

Đương nhiên từ này là một động từ.

Ôn Nỉ cạn lời, lật người lại rời khỏi người anh.

“Đi ngủ.”

Giản Dư Sâm thấy cô nằm bất động ở đó, quay người lại kéo cô vào trong lòng, cằm kê trên đỉnh đầu cô: “Sao cả ngày đến tối mà em lấy đâu ra nhiều sức lực vậy.”

Câu cảm thán này, giọng điệu này là?

“Oa, anh đừng có mà đã là người ác độc còn phàn nàn trước, là ai cứ muốn giày vò kiểu đó chứ?”

Cô ngẩng đầu lên, đối mắt với ánh mắt của người đàn ông.

Đột nhiên hai người đều dời đi một cách kỳ lạ.

Chắc là đều hiểu được ý của đối phương, mới càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.

Thời khắc trong sáng ngây thơ như vậy đã biến mất hoàn toàn từ sau một tuần họ mới kết hôn.

Với chuyện kết hôn, thật ra Ôn Nỉ chưa từng tưởng tượng cụ thể về khung cảnh này.

Đặc biệt là kết hôn với Giản Dư Sâm.

Lúc đó khi đã trải qua kí©h thí©ɧ từ cấp ba đến đại học, bao gồm cả trong công việc cũng đυ.ng phải người đàn ông này, Ôn Nỉ chưa bao giờ nghĩ tới, căn bản Giản Dư Sâm là một lời nguyền.

Ba chữ này còn đồng thời xuất hiện trên giấy chứng nhận kết hôn với cô.

Thậm chí cả người bản thân từ nhỏ đến lớn của cô là Lư Dạng còn không biết cô đã kết hôn rồi.

Lúc đó cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hôn nhân giả này.

Cô cũng không cảm thấy Giản Dư Sâm có hứng thú với cô ở điểm nào.

Vì vậy khi phụ huynh hai nhà ăn bữa cơm trong nhà hàng, lúc Ôn Nỉ kéo vali vào căn nhà tân hôn mà bố mẹ Giản Dư Sâm đã chuẩn bị, cô tự giác muốn đi đến phòng khác.

“Đi đâu.” Người đàn ông vừa cởϊ áσ khoác ra, thấy hành động này của cô, anh hỏi thẳng.

“Về phòng.” Ôn Nỉ quay đầu nói.

“Phòng ngủ chính ở đây.” Cằm của Giản Dư Sâm hếch về hướng kia, tiện tay kéo cà vạt rộng ra một chút.