Chương 40

Trên sân khấu một khoảng yên tĩnh, tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều ở đó, ồ, có lẽ còn có cả phụ huynh của họ.

Đương nhiên, Ôn Chí Văn cũng sẽ đến, sẽ ngồi ở trong một góc nào đó, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt phán xét.

Ngay lập tức tay chân Ôn Nỉ không biết phải bỏ ở đâu, lúc đi đến trước mặt Giản Dư Sâm, thậm chí cô còn bị ánh đèn sáng rực trên sân khấu làm cho mắt không tài nào mở to ra được.

Giọng nói ở trong tai nghe vẫn đang tiếp tục.

“Hình như cậu ấy luống cuống rồi, có phải quá căng thẳng rồi không.”

“Không phải chứ, lúc diễn tập không phải còn rất tốt sao.”

Ôn Nỉ nghe họ nói thế càng thêm căng thẳng.

Tôi làm hỏng chuyện rồi sao?

Thậm chí cô còn quên cả lời thoại, lắp ba lắp bắp không nói ra được một câu nào.

Lúc Phạm Ngạn Văn và cô cùng ở sau sân khấu, cũng được tính là có tình cảm đồng đội cách mạng.

Thấy Ôn Nỉ sắp làm hỏng vở kịch, cậu ta bèn nhảy ra.

“Hoàng tử Dak Dara Gu Da Da Gululu! Là người đã cướp công chúa của ta đi! Để ta đến hôn tỉnh công chúa!”

Phiên bản Bạch Tuyết mới này cùng với hướng cốt truyện hoàn toàn khó đoán, rõ ràng đã gây náo động tất cả giáo viên học sinh ngồi dưới sân khấu.

Ôn Nỉ đang đoán có lẽ họ đang sốc vì sao tên của hoàng tử lại dở tệ như vậy, cùng lúc những người tốt nào đó chiến đấu với con khủng long ác độc thì thứ hoàng tử cầm là kiếm gỗ và bùa hộ mệnh!

Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, cô rất muốn quỳ xuống trước Phạm Ngạn Văn.

Anh, anh là anh của em! Anh trai ruột!

Sự chú ý đều được Phạm Ngạn Văn dành đi mất, lúc này Ôn Nỉ phải cướp lấy thanh kiếm của hoàng tử.

Nhưng ngay khi cô giơ tay ra, chắc là Phạm Ngạn Văn nhảy nhót điên cuồng, cái đuôi lớn của cậu ta giống như một cái đuôi khủng long lớn, mông cậu ta đυ.ng trúng ngay người Giản Dư Sâm đang đứng đó.

Nhìn thấy khuôn mặt càng ngày càng gần hơn, Ôn Nỉ bị Giản Dư Sâm vồ lấy ngã xuống đất.

Cả hội trường đều hác miệng im bặt không phát ra một âm thanh nào.

Hoàng tử hôn phù thủy.

Đó là cảm giác như thế nào.

Môi của anh không cứng giống như lúc anh chửi người khác.

Rất mềm mại, lúc chạm phải còn có thể nghe thấy một tiếng ngân nhẹ của anh.

Ngay lúc này, Ôn Nỉ rất chắc chắn cả hai người họ đều dừng lại việc hít thở trong khoảnh khắc đó, sau đó đồng thời đều đỏ mặt, bất lực nhìn vào đối phương.

Sự cố này với lúc hai người còn khá ngây thơ đó quả thật là vượt ngoài sức tưởng tượng.

Thậm chí Ôn Nỉ còn nghĩ tới cuộc sống cấp ba sau này của mình, cô sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng với Giản Dư Sâm.

Cô nghe thấy rất rõ tiếng gãy của cái niềng răng, dây thép nhanh chóng xuyên qua phần thịt mềm trong miệng, đứt khỏi quỹ đạo ban đầu.

Theo sau đó là một dòng điện không thể hình dung được xuyên qua cơ thể.

Ôn Nỉ đã quên mất lúc đó mình được Giản Dư Sâm ôm xuống dưới sân khấu với vẻ mặt ngây ngốc như thế nào rồi.

Cô chỉ nhớ miệng anh bị rách chảy máu, mà cô lại càng sợ hãi.

Bởi vì sự cố ngoài ý muốn này mà lại dành được giải thưởng được yêu thích nhất, cùng vì vậy cô còn nhận được giải thưởng cặp đôi xuất sắc nhất với Giản Dư Sâm.

Cái giá là bộ niềng răng cô mới thay chưa được hai ngày.

Nhưng trong giấc mơ, Giản Dư Sâm không hề rời đi, anh bắt lấy ót cô, sau đó hôn một nụ hôn thật sâu.

Thậm chí bàn tay không có chút quy củ nào cởi chiếc áo choàng đen của cô ra.

Ôn Nỉ bị dọa cho một phen, căn bản không khống chế được mà nương theo tiết tấu của anh.

Giản Dư Sâm ngủ được một lúc lâu bị Ôn Nỉ nhích sang ôm chặt lấy: ?

Anh cúi đầu nhìn cô vợ nhỏ ở trong lòng, cũng không biết mơ thấy cái gì rồi.

“Không muốn, họ đều đang nhìn kìa.”

“Ưm~anh nhẹ chút, aiya, ở đây ngứa quá đi.”

“Phạm Ngạn Văn, cậu đưa công chúa đi đi!”

“Không muốn, Giản Dư Sâm, không muốn mà!”

...

Mơ phải chuyện hay ho gì vậy?

Nghe ra thì hình như có chút thú vị nhưng vì sao lại có Phạm Ngạn Văn? •̌.•̑ ˀ̣