Chương 28

Ôn Chí Văn nói đến đây người toàn mùi rượu đập đập bàn gọi: "Ôn Nỉ."

Ôn Nỉ ngước mắt nhìn lên, Ôn Chí Văn nhếch môi đánh giá cô: "Mày cùng Dư Sâm kết hôn cũng đã hai ba năm, có nghĩ đến khi nào thì sinh con chưa?"

"Tao và mẹ mày hiện tại đang rảnh rỗi, hai đứa sớm sinh con, hai người bọn tao cũng có thể giúp đỡ một tay, đối với phụ nữ gia đình là quan trọng nhất! Mỗi ngày mày cứ bận rộn này nọ, lúc nào mới có thể sinh một bé trai đây?"

Dây não trong đầu liên tiếp đứt đoạn.

Ôn Nỉ đặt đũa xuống, trong ánh nhìn không hài lòng của Ôn Chí Văn, cô chậm rãi nói: "Con không muốn sinh con, hiện tại con chưa sẵn sàng làm một người mẹ, dù sao cũng không có ý định trong vài năm tới."

Sự nghiệp của cô vẫn đang trên đà thăng tiến nên rất tiếc hiện tại cô chưa muốn sinh con.

Và cô cảm thấy mình không thể chăm sóc tốt cho con mình.

Đừng nói đến việc để con cô đến ở với Ôn Chí Văn.

Có một Ôn Nỉ là đủ rồi, không cần phải sinh thêm một Ôn Nỉ nhỏ thừa hưởng cái tính xấu của Ôn Chí Văn?

Lúc đó cô sẽ điên mất!

Đúng như dự kiến, quyền uy của Ôn Chí Văn không chịu được sự khıêυ khí©h. Ông ta nghe thấy những lời này, ngay lập tức ném đũa xuống: "Mày muốn tạo phản sao?"

"Bố cũng không phải hoàng đế, tại sao lại bảo con tạo phản? Muốn có con hay không là việc của con?" Ôn Nỉ thực sự đã chịu đựng đủ rồi.

Cô không còn muốn xung đột với ông ta nữa, sao cứ mãi không dứt thế!

Ôn Nỉ cảm thấy mình không thể nói chuyện tốt với Ôn Chí Văn.

Một phần tính cách của cô cũng được thừa hưởng từ tính cách kiêu ngạo của ông ta.

Điều này khiến cô ghét Ôn Chí Văn và cũng ghét bản thân mình giống ông ta.

"Bố!" Giản Dư Sâm đột nhiên mở lời chấm dứt cuộc trò chuyện của họ.

"Là lỗi của con."

"Dư Sâm, con đừng nói giúp nó!"

"Không, thực sự là lỗi của con. Con nghĩ hiện tại chúng con vẫn còn trẻ, không phải là thời điểm tốt để có con."

"Trẻ? Cả hai đã gần 30 rồi mà bảo còn trẻ, đợi đến khi nó lớn tuổi muốn có thai cũng rất khó, còn tưởng mình là trẻ con à! Sớm sinh để sau này có thể sinh thêm vài đứa nữa chứ."

“Con no rồi.” Ôn Ni đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

"Mày ngồi xuống cho tao, tao còn chưa nói xong, mày đứng dậy làm gì!"

Sau đó, mọi thứ trở nên hỗn loạn, Ôn Nỉ trực tiếp đi xuống bậc cầu thang và đi ra khỏi cửa nhà, cô đi thẳng về phía trước, không biết đường nào mà đi.

Tâm trí cô trở nên hỗn loạn, cho đến khi có tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, cô bị kéo vào vòng tay của một người đàn ông, sau đó cô mới ngừng lại.

"Ôn Nỉ." Giọng của Giản Dư Sâm mang theo hơi thở gấp, cô giữ im lặng không nói.

"Được rồi, không có gì cả."

"Không, tôi có chuyện." Cô quay đầu mình và nói lầm bầm: "Tôi không nên quay lại đó, tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi không nên quay lại ngôi nhà đó!"

"Không quay lại nữa, lần sau chúng ta sẽ dành cuối tuần để ở nhà, được không?"

Người đàn ông lúc này tính tình lại vô cùng tốt.

Những lời nói của Ôn Nỉ nhọn như kim cũng bắt đầu giảm bớt: "Giản Dư Sâm, tôi không thích cái gia đình này."

Khi cô phản kháng với Ôn Chí Văn, cô cũng cảm thấy có lỗi với bố mẹ mình.

Cô cũng muốn nói chuyện với họ một cách tốt đẹp, nhưng tại sao cô không bao giờ làm được như vậy?

Cho dù cô có cúi đầu nghe theo lời Ôn Chí Văn thì ông ta cũng sẽ luôn có một trăm tám mươi lý do để nói xấu cô.