Chương 29

“Tôi biết. "

Ôn Nỉ vùi trong ngực anh, có lẽ cảm thấy cảm xúc đột ngột đó khiến cô không thể bình tĩnh trước mặt Giản Dư Sâm nên mím môi nói: “Tôi không sao.”

“Ừm, tôi biết em ổn mà.”

Người đang có cảm xúc khó chịu phát tiết ra được là tốt.

Sau khi phát tiết xong, cuối cùng cô cũng có thể bình tĩnh lại.

Thà cô nói hết cảm xúc khó chịu ra, còn hơn giữ nó lại trong người.

Ôn Nỉ có khả năng bình ổn cảm xúc rất mạnh mẽ.

Tất cả những cảm xúc không tốt của cô đều xuất phát từ gia đình này, chỉ cần không động đến chuyện này, cô có thể giải quyết mọi vấn đề trong cuộc sống.

Trên thực tế, Ôn Chí Văn đã đánh giá thấp con gái mình.

Giản Dư Sâm không thể hiểu được suy nghĩ và cách làm việc của Ôn Chí Văn.

Nhưng xung quanh anh có rất nhiều gia đình giống như Ôn Nỉ.

Đột nhiên, anh nhớ tới khi anh và cô chưa lãnh chứng, có một lần Ôn Chí Văn đã lôi kéo anh uống rất nhiều rượu.

Tại trên bàn rượu, ông ta lôi kéo anh nói: “Dư Sâm, bố rất thích con, lúc Ôn Nỉ chọn con làm chồng bố rất vừa ý.”

“Con gái bố tính cách vốn phản nghịch, từ nhỏ đã không nghe lời bố.”

"Bố không biết làm thế nào để hòa hợp với nó, bố cũng không biết nói những lời đẹp gì."

"Dù cho nó có tính cách khó chiều, bản tính cứng đầu, con cũng phải đối xử tốt với nó."

Ôn Chí Văn là người không cúi đầu trước người khác.

Đêm đó, ông ta đã dùng nhiều lời lẽ khoan dung và nhẫn nại để nói với anh.

Mặc dù Ôn Nỉ trong mắt ông ta quả thực không phải là con trai, cũng không tài giỏi như ông ta nghĩ.

Có lẽ Ôn Chí Văn cũng muốn tốt cho cô.

Giản Dư Sâm không chắc những suy nghĩ này của mình là đúng hay sai.

Anh cũng không thể nói với Ôn Nỉ rằng tất cả cha mẹ trên thế giới đều là cha mẹ tốt.

Suy cho cùng, không phải ai cũng có khả năng trở thành cha mẹ tốt.

Hiện tại Ôn Nỉ đã trưởng thành, cô cũng có phán đoán của riêng mình.

Vì vậy, Giản Dư Sâm không muốn tranh cãi nhiều với cô về vấn đề xuất thân gia đình, điều đó càng khiến vết thương hiện tại của cô càng sâu hơn.

Việc anh có thể làm, đó là khi cô bị Ôn Chí Văn nghi ngờ, coi thường hoặc hoài nghi, anh sẽ kiên quyết nói với Ôn Chí Văn rằng Ôn Nỉ rất tốt, đừng nói cô như vậy.

Anh không biết Ôn Chí Văn có thể nghe hiểu nhiều hay ít.

Ít nhất cũng đừng khi dễ vợ anh như thế này.

Bất kể ý định ban đầu của ông ta là tốt hay xấu.

"Đi thôi." Giản Dư Sâm cảm thấy lúc này giám đốc Ôn cần anh đưa ra một quyết định, liệu nên đi hay không.

Đúng như dự đoán, Ôn Nỉ ngoan ngoãn để anh ôm lên xe.

“Anh ăn no chưa?” Ôn Nỉ vừa rời khỏi khu nhà cũ đó liền hoạt bát trở lại.

Giản Dư Sâm nhướng mày: "Ồ... em còn muốn ăn gì nữa?"

Vừa rồi đúng thật không có ăn uống gì.

Ôn Nỉ chỉ về phía trước: "Ở đó có một quán cá nướng đã bán được 30 năm, tôi từng dẫn các bạn cùng lớp tới đây ăn, hương vị rất ngon."

Cô vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên, sợ Giản Dư Sâm sẽ không tin.

Giản Dư Sâm gật đầu, cong môi cười: "À, cho nên em mới không dẫn tôi đến đây ăn à?"

Ôn Nỉ khó chịu nói: “Ai bảo anh cứ thường xuyên tranh luận với tôi làm gì?”

Ồ, vậy cho nên đàn ông hay tranh luận với phụ nữ là không đủ tư cách để ăn cá nướng.

Không hổ là lời trích dẫn của cô Ôn.

Ôn Nỉ cảm thấy có chút áy náy, nhưng chỉ là một chút thôi!

Sau đó không còn nữa!

Quán cá đó thật ra cũng không xa, ngay đầu đường, người đến ăn đông đến nỗi dưới mái hiên bên ngoài còn phải kê thêm ba cái bàn.

Không chỉ có cá nướng mà còn có tôm hùm nướng.

Bên cạnh là một quán đồ uống lạnh và một quán đồ chiên nhỏ.

Có ba cái chậu hình trụ lớn màu đỏ có gắn ống ở cửa, chắc dùng để nuôi tôm hùm.

Ôn Nỉ thật sự rất đói, nhìn thấy liền nghĩ tới món tôm càng sốt cay.

“Phía trước có bãi đậu xe nhỏ, có thu phí. "

Dù sao Giản Dư Sâm có tiền, cô sẽ không vì anh mà tiết kiệm.

Nguyên nhân chính là khu phố cũ này không có chỗ đậu xe, nếu đỗ xe mà không đúng quy định, sẽ bị phạt tiền.