Chương 27

Dù ở trong phòng, khi nghe thấy giọng nói của Ôn Chí Văn bên ngoài cửa, Ôn Nỉ vẫn cảm thấy như có một bàn tay đang bóp chặt trái tim cô, khiến cô không thể thở nổi.

Cô dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Động tác này từ khi cô bước chân vào ngôi nhà này đến giờ đã trở thành một thói quen.

Cô không muốn đi ra ngoài, thậm chí còn từ chối nói chuyện trực tiếp với Ôn Chí Văn.

"Ôn Nỉ, làm gì trong phòng vậy?"

Cửa bị gõ, Ôn Chí Văn vừa gọi cô, lại mời Giản Dư Sâm uống rượu.

Ôn Nỉ thở dài một hơi, mở cửa đi ra ngoài.

Ôn Chí Văn cười tươi tắn, nhìn thấy cô liền nói: "Dư Sâm đến nhà mày liền xem như chả có việc gì làm à? Ngồi trong phòng làm gì? Mày chỉ biết khiến tao mất mặt, người ta sẽ nghĩ gì về việc tao dạy ra đứa con gái như mày đây?"

"... " Ôn Nỉ không nói gì cả, bởi nếu cô trả lời lại kết quả tối nay nhất định khỏi ăn bữa cơm này.

Ôn Chí Văn nhất định sẽ lật đổ bàn ăn.

Trong gia đình này, Ôn Chí Văn là người có quyền uy cao nhất, ông ta tuyệt đối không chịu được việc bị người khác khıêυ khí©h.

Nếu không năm tiếp theo, mỗi ngày cô sẽ phải nghe những lời chửi bới ác nghiệt từ ông ta.

Đôi khi, Ôn Nỉ muốn nói với chính mình rằng cô nên đối mặt với ông ta, đấu tranh với ông ta, nhưng cuối cùng cô lại ép xuống.

Nhưng nói đến cùng, là vì mẹ nên cô phải quay về ngôi nhà này.

Từ nhỏ Ôn Nỉluôn cảm thấy mình có đủ cơm ăn áo mặc, cũng không cảm thấy mình thiếu thốn thứ gì so với người khác.

Nhưng cô sẽ luôn nhớ lần đầu tiên về nhà cùng Giản Dư Sâm.

Bầu không khí thân thiết khi anh ở chung với bố mẹ khiến cô vô cùng ghen tị.

Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy tự ti.

Cô ghét phải xấu hổ trước mặt người khác, nhưng Ôn Chí Văn lại có vẻ rất vui khi chửi mắng cô trước mặt người khác.

Nếu ông ta đối xử với mọi người đều như vậy, Ôn Nỉ sẽ không còn gì để nói.

Nhưng ông ta luôn đối xử tốt với con cái của người khác gấp trăm lần so với cô.

Ôn Nỉ còn nhớ lúc đó mình đã đoạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh thành phố, vui vẻ trở về nhà, Ôn Chí Văn ném giấy chứng nhận sang một bên và nói: "Cuộc thi này có ích lợi gì? Vẽ có thể dùng làm đồ ăn được không? Mày biết là mày sẽ không thể nâng cao thành tích học tập của mình bằng cách làm những việc vô ích này."

Ông ta vĩnh viễn luôn chỉ tay năm ngón với người khác.

Niềm đam mê của cô luôn bị ông ta dập tắt bằng một chậu nước lạnh.

Sau đó nói với cô rằng cô là thứ rác rưởi vô dụng và cô sẽ không bao giờ giỏi bằng người khác.

Vết nhơ trong cuộc đời Ôn Chí Văn là chưa bao giờ sinh ra được đứa con trai như ông ta.

"Con bé lâu lâu mới về nhà một lần, ông nói xem nó nên làm gì, Ôn Nỉ à, mẹ có nấu gà hầm măng mà con thích, nhanh lại đây ăn."

Ôn Ni không có tâm trạng, đi ngang qua Ôn Chí Văn.

Bầu không khí trong nhà đột ngột lạnh lại vì câu nói của Ôn Chí Văn.

"Bây giờ mọc đủ lông đủ cánh rồi, nói một hai câu cũng không được nữa."

Ôn Chí Văn giận dữ ngồi xuống, đột nhiên Giản Dư Sâm lại mở miệng: "Bố, Ôn Nỉ gần đây làm việc rất mệt, bố đừng nói cô ấy nữa."

Ôn Chí Văn bị nói uống một ngụm rượu, vẻ mặt vô cảm nói: “Ăn đi!”

Tưởng Mai Lệ cười nói: "Dư Sâm, lần đi công tác này con bị cháy nắng phải không, gầy đi một chút rồi? Người trẻ các con khi làm việc luôn uống cà phê, thứ đó có hại cho cơ thể. Nên ngủ nhiều hơn một chút, đừng thức khuya.”

Giản Dư Sâm cười nói: "Dạ mẹ, khoảng thời gian này bọn con hơi bận, con cũng đang dự định dẫn Ôn Nỉ đi du lịch một thời gian, nghỉ ngơi giải sầu, đến lúc đó mẹ xem có muốn đi cùng không?"

Tưởng Mai Lệ cười cong đôi mắt: "Mẹ không đi đâu, hội người cao tuổi có lớp học về thư pháp, mẹ còn phải đi học, hai vợ chồng son các con đi đi."

Giản Dư Sâm nhìn Ôn Nỉ cúi đầu ăn cơm: "Dạ, đến khi đó chúng con sẽ mua một số quà kỷ niệm về để tặng mẹ."

"Người trẻ các con thích mua sắm đồ đạc linh tinh, nên tiết kiệm một chút, kiếm tiền khó khăn lắm đấy."

Ôn Chí Văn lạnh lùng: "Đồ đạc linh tinh gì cũng mua, toàn những kẻ lừa đảo trên mạng bán toàn đồ linh tinh."

“Bố, cái đó gọi là Taobao. Là thương mại điện tử phổ biến nhất hiện nay, cuộc sống ngày càng phát triển mọi thứ trên trực tuyến không hẳn đều là thứ xấu. "

"Dư Sâm, con đừng lúc nào cũng chiều chuộng nó."