Chương 26

Không muốn nghĩ đến chuyện gì thì lại là chuyện đó, Ôn Nỉ cảm thấy buồn chán khi nghĩ đến việc về nhà. Có lẽ do sợ hãi trước gia đình đó, khi nghĩ đến việc về nhà, cô liền cảm thấy không thoải mái.

Dường như anh nhìn thấy sự trống rỗng trong tâm trí của cô, Giản Dư Sâm nhẹ nhàng hơn: "Em đã uống nước gừng chưa?"

Ôn Nỉ tỉnh lại: "Tôi uống rồi."

Nhìn cô trông giống như một quả cà tím bị đóng băng.

Giản Dư Sâm muốn nói sợ cái gì, còn có anh về chung mà, nhưng cánh cửa thang máy lại mở ra.

Họ không có thời gian để nói gì thêm, Ôn Nỉ đã nhanh chóng rời khỏi thang máy như một hồn ma.

Giản Dư Sâm trở lại văn phòng, muốn gửi một số tin nhắn cho cô, nhưng nghĩ lại cô bây giờ chắc chắn không muốn trả lời.

Thôi vậy, đợi tan làm rồi nói.

Buổi chiều làm việc, Ôn Nỉ thực sự không có tinh thần, cộng với giấc mơ đêm qua khiến cô cảm thấy không thoải mái khi nghĩ đến việc về nhà và nhìn thấy Ôn Chí Văn.

Nhưng kim đồng hồ trên tường vẫn chầm chậm quay.

Sau giờ làm việc, Ôn Nỉ tìm thấy chiếc xe của mình. Sau khi cả hai đến nhà riêng, cô thậm chí không kịp thay đồ đã nhảy vào ghế phụ của chiếc R8.

"Tôi đã chuẩn bị sẵn nước trái cây, em có cần mang theo cái gì không."

"Ồ, cảm ơn." Ôn Nỉ thật sự không có tâm trạng gì cả.

Giản Dư Sâm nhăn mày, muốn nói gì đó nhưng Ôn Nỉ đột nhiên mở cặp xách của mình và lấy gương soi ra, nhìn chằm chằm bản thân mình hỏi: "Hôm nay tôi trang điểm có đậm không?"

"Không có."

"Son môi có rực rỡ quá không?"

"Không phải màu bình thường hay xài sao?"

"Cũng đúng."

Ôn Nỉ hít một hơi sâu: "Bắt đầu đi đi."

Chết sớm hay chết muộn đều phải chết.

Nếu tới muộn, còn phải bị mắng.

Chỉ có thể đi trước rồi tính.

Khu dân cư cũ không dễ đậu xe, mấy năm trước Ôn Chí Văn tiết kiệm tiền nên không mua nhà, ông ta choáng váng khi chứng kiến

giá nhà ở thành phố H tăng cao ngất ngưởng.

Nghĩ rằng ở đây có chợ thực phẩm cũ và cửa hàng cũ, ông ta cũng không thể mua được một căn nhà ở vị trí tốt dù có bán căn nhà này thì ông ta cũng thà ở lại đây.

Ôn Ni lớn lên ở đây, mỗi lần về nhà, cứ năm bước lại gặp một người quen.

Chỉ cần chào cũng khiến cô mỉm cười đến mặt cứng đờ.

“Ôn Nỉ trở về rồi à.”

“Dạ.”

“Vợ chồng son tình cảm thực sự rất tốt. "

“Ha ha.”

Vừa đến trước cửa nhà, Ôn Nỉ đã ngửi thấy hương thơm từ phòng bếp.

Ở cổng đã được chuẩn bị sẵn hai đôi dép xỏ.

"Dư Sâm, đến rồi à!" Tưởng Mai Lệ gọi từ trong bếp: "Ông Ôn, bọn nhỏ đến rồi."

Trong phòng khách, Ôn Chí Văn đặt tờ báo xuống: "Đến thì đến, tôi còn phải tự ra đón à?"

Mặc dù nói như vậy, người đã ra khỏi phòng.

Ôn Nỉ giống như con ếch bị con rắn nhìn chằm chằm, nuốt một ngụm nước bọt: "Bố."

"Khi gọi người khác, tại sao lại rụt rè như thế!" Ôn Chí Văn nhìn cô một cái rồi mới cười đối với Giản Dư Sâm: "Tới đây còn mang theo nhiều đồ làm gì, lần trước không phải bố đã nói với con đừng quá khách sáo rồi sao."

“Đây là việc con nên làm mà, chắc mẹ đang ở bếp, con đi giúp đỡ."

"Không cần, đây không phải là công việc của đàn ông, để Ôn Nỉ vào đi. Đã kết hôn rồi còn không ra dáng một người vợ, mỗi lần đến đây đều để Dư Sâm mang theo nhiều đồ như vậy, để người ngoài biết sẽ nói rằng mày không có phép tắc."

Ôn Nỉ muốn phản đối nhưng cuối cùng cô chỉ có thể nuốt lại nước bọt.

"Bố, bố con từng nói, con may mắn lắm gặp Ôn Nỉ dễ tính, không thì chắc con không lấy được vợ, bố đừng doạ cô ấy chạy mất." Giản Dư Sâm châm chọc.

Ôn Nỉ bỗng nhiên nghẹn lời quay đầu đi, Giản Dư Sâm cười và để đồ xuống, sau đó nhìn chằm chằm cô: "Mang áo khoác của anh lên phòng em đi."

Ôn Chí Văn nói: "Con chỉ biết nói tốt cho nó thôi, bố còn không biết nó sao, đừng để nó làm mất mặt bố là được."

"Bố, Ôn Nỉ rất tốt, cô ấy rất tốt." Giản Dư Sâm lặp lại lần thứ hai, nắm lấy tay Ôn Nỉ không buông, sau đó quay người nói: "Còn không mau đi."

Ôn Nỉ mím môi, lấy chiếc áo khoác của anh rồi nhanh chóng đi vào phòng.

Khi đóng cửa, cô mới cảm thấy bầu không khí ngột ngạt đã có chút lưu thông.