Chương 20

Ôn Nỉ vô cùng tức giận, kết quả là người nhanh chóng bị cởi sạch.

"Tại sao anh lại cởϊ áσ tôi!"

"Em có thấy nhà nào muốn nấu súp nấm mà không rửa sạch trước hay không?"

"Nhà tôi chỉ có nấm khô thôi! Không có nấm tươi!"

"Ừ, nhưng tôi không phải là nấm tươi sao?"

???

Dường như có điều gì đó không đúng, nhưng không nói rõ được là điều gì.

Một đêm làm việc cật lực, đầu bếp Giản đã chuẩn bị một nồi canh nấm ngon lành.

Khi ánh sáng ban mai bắt đầu chiếu sáng, anh mới bò dậy để chuẩn bị dọn dẹp cảnh tượng hỗn loạn trong phòng khách.

Ôn Nỉ vẫn đang ngủ ngon trong chăn.

Giản Dư Sâm đắp lại chăn cho cô, sau đó hôn nhẹ lên trán cô.

Cô ôm lấy đầu mình che đi, liền bị người đàn ông kéo lại và hôn một cách mãnh liệt, sau đó mới bỏ qua cho cô.

Phòng khách trông như một bãi chiến trường, Giản Dư Sâm ngồi xổm xuống thu dọn mọi thứ cho vào thùng rác.

Điện thoại của Ôn Nỉ bị bỏ quên giữa khe ghế sô pha, anh cúi xuống nhặt lên và nhận một tin nhắn.

[Anh đã thêm em làm bạn bè, nhớ xác nhận.]

???

Giản Dư Sâm không biểu lộ cảm xúc, tự nhiên mở ứng dụng WeChat.

Dưới mục thêm bạn bè, anh phát hiện một tài khoản mới.

Thẩm Hoài Tự.

Anh chẳng mảy may nhìn, ngay lập tức chặn và xóa toàn bộ, rồi nhét điện thoại vào túi quần.

Nấm đã được anh xử lý và ngâm nước sạch sẽ, bây giờ anh muốn lấy chảo xào lên.

Muốn ăn thì ăn thôi.

Phim đã kết thúc từ lâu, bắt đầu tự động phát lại.

Nam nữ chính giống như hai đường thẳng song song, một người ở trên một người ở dưới.

Ánh sáng nhấp nhô qua cầu thang khi họ đi ngang qua.

Có lẽ đây là lần duy nhất trong ngày họ nhìn nhau trực tiếp.

Nhưng đủ để làm người ta cảm thấy hồi hộp.

Giản Dư Sâm uống cạn rượu còn dư lại, mở mắt mơ hồ nhìn màn hình.

Đêm nay cũng không đủ, dường như càng nhìn cô cầu xin, trái tim anh càng trở nên trống rỗng.

Lần đầu gặp nhau là trong cuộc thi diễn thuyết phải không?

Không phải.

Rõ ràng là cô đã đến trễ buổi sáng đó, anh nhớ được lớp và tên cô, kết quả là cô nhìn anh một cách gay gắt.

Lúc đó, Ôn Nỉ linh hoạt và rất đáng yêu.

Vẫn là tóc ngắn, khi đi bộ đuôi tóc phía sau sẽ lắc lư nhảy nhót.

Thường xuyên mặc quần bên trong váy đồng phục.

Thường xuyên lén lút đến lớp anh nhìn các chàng trai đánh bóng.

Kết quả học tập lúc nào cũng lên xuống không đồng đều.

Làm anh phải kiểm tra xem cô đứng ở vị trí thứ mấy rồi mới xem tới điểm của mình.

Cô gái này dường như không bao giờ gặp khó khăn, luôn tràn đầy năng lượng.

Nhưng Giản Dư Sâm mãi mãi không quên lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh là vì Thẩm Hoài Tự.

Cô khóc đến nổi nước mũi cũng chảy ra.

Chẳng còn đáng yêu nữa.

Ngồi xổm dưới góc hoa, giọt nước trên cây rơi đầy người cũng không biết tránh.

Chỉ biết ngồi đó khóc, thật vô dụng.

Anh vẫn nhớ những gì người xung quanh đã nói.

"Ôn Nỉ, cô ấy đang hẹn hò với Thẩm Hoài Tự, bạn trai không tham gia kỳ thi đại học mà đi ra nước ngoài, cô ấy rất buồn, chắc chắn họ đã chia tay rồi."

Thì ra là vì chuyện chia tay.

Giản Dư Sâm cảm thấy tâm trạng của mình giống như cơn mưa ngày đó vậy.

Vô cùng ẩm ướt.

Nếu đã rời đi, tại sao lại quay lại?