Chương 19

Chắc hẳn đã qua rất nhiều năm kể từ lần cuối cùng Giản Dư Sâm nghe thấy tên Phương Hủy, trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy hơi mơ hồ.

"Tại sao đột nhiên lại nhắc đến cô ấy?"

Ôn Nỉ lạnh lùng nói: "Nhìn xem, chỉ cho quan châu đốt lửa, nhưng lại không cho dân chúng thắp đèn! Anh phân biệt đối xử."

"Phương Hủy chưa bao giờ xuất hiện trước mặt chúng ta mà."

"Đó là vì cô ấy đã đi du học."

Giản Dư Sâm nhếch mày: "Làm sao em biết?"

Ôn Nỉ chuyển ánh nhìn: "Có thể xem trong danh sách bạn bè của anh mà."

Người đàn ông đỡ cằm cô: "Em xem trộm cô ấy hả."

Ôn Nỉ lẩm bẩm một tiếng: "Đôi khi tôi có nhìn lướt qua."

Giản Dư Sâm uống một ngụm rượu: "Tôi thậm chí còn không biết cô ấy đi du học, em hiểu lầm tôi rồi."

"Tôi cũng không biết Thẩm Hoài Tự trở về, đã nhiều năm chẳng liên lạc gì cả."

Ôn Nỉ ngẩng đầu lên, lúc này cô như con gà mái chiến thắng, tự hào ngẩng cao đầu ưỡn ngực khıêυ khí©h.

Giản Dư Sâm nói: "Bớt nói chuyện vô ít đi, bây giờ chúng ta nói về Thẩm Hoài Tự, cậu ta có ý đồ gì với em đừng nói là em không biết."

Ôn Nỉ nhún vai: "Anh cũng biết rồi đấy, tôi không quay lại với người cũ, đặc biệt là những người có thể trở thành khách hàng của tôi."

Thực sự là như vậy, khi cô đã quyết định chia tay thì nhất định sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, không có khả năng thay đổi.

"Khi em và Thẩm Hoài Tự chia tay, tình cảm của em và cậu ta thế nào?"

Ôn Nỉ uống một ngụm rượu, ngáp một cái: "Câu hỏi này tôi có thể không trả lời được không, đã sớm quên từ lâu rồi."

"Nói dối." Giản Dư Sâm không tin, dù sao có đánh chết Ôn Nỉ cũng không trả lời.

Cô uống hết một lon rượu, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

"Ừm, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào?"

"Cuộc thi diễn thuyết về an toàn giao thông."

"Ồ, đúng rồi, lúc đó cô giáo chủ nhiệm của chúng ta đã rút thăm để quyết định ai sẽ đi trước."

Nói về thời điểm đó, Ôn Nỉ cảm thấy buồn cười: "Ồ, lúc đó hình như anh nhìn tôi rất không vừa mắt, tôi chưa từng làm gì anh mà."

Giản Dư Sâm nhìn tivi, đường nét khuôn mặt dưới ánh sáng trở nên tối tăm và mơ hồ.

"Chưa làm gì? Em nghĩ kỹ xem."

Ôn Nỉ lắc đầu: "Lần đầu tiên tôi gặp anh, anh thậm chí còn không cho tôi một vẻ mặt tốt, có lẽ lúc đó anh ghen tị vì tôi nói giỏi hơn anh phải không?"

"Nhắc nhở em một lần nữa, cả hai chúng ta đều nhận giải nhất."

Ôn Nỉ lắc đầu: "Thật hay giả vậy?"

Giản Dư Sâm không tiếp tục nói chủ đề này với kẻ say rượu.

Lại uống thêm ba ngụm rượu, Ôn Nỉ ngáp một cái, người đàn ông nhìn đồng hồ nói: "Về phòng ngủ thôi."

"Không về!" Ôn Nỉ ngồi xổm trên sàn nhà, ôm đầu gối.

Giản Dư Sâm ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm cô: "Em lại muốn làm trò gì nữa."

Ôn Nỉ nhìn anh một cái, sau đó quơ ngón tay: "Anh đến đây, tôi nói cho anh biết một bí mật nhỏ."

Em có bí mật gì nữa.

Dù nghĩ vậy, Giản Dư Sâm vẫn nghiêng mình xuống.

Kết quả là thấy Ôn Nỉ đưa tay lên đầu và sau đó từ từ mở ra.

?

"Em đang trêu tôi phải không?" Giản Dư Sâm nhăn mày.

Ôn Nỉ lắc đầu: "Tôi là một bụi nấm nhỏ."

"..."

Giản Dư Sâm không muốn lãng phí thêm thời gian, nhanh chóng đi thu hoạch nấm.

Kéo Ôn Nỉ đứng lên.

"Không được, không được, nếu anh thu hoạch tôi, tôi sẽ bị đem về nấu súp, tôi sẽ chết mất!"

Ôn Nỉ giữ góc sô pha, mạnh mẽ phản kháng.

"Nấm thì phải dùng để nấu súp, nếu em không thích có thể làm nấm kim châm." Giản Dư Sâm hơi cúi người xuống, trực tiếp kéo cô qua vai và đem cô vào phòng ngủ.

Ôn Nỉ đạp anh nói: "Tôi không muốn làm nấm kim châm, tôi là nấm bá vương!"

Giọng cô lại nhỏ dần, mang theo nước mắt: "Tôi là nấm kim châm... hic..."

Giản Dư Sâm: "..."

"Nếu em còn hát tiếp, tôi sẽ ghi âm đấy."

Có sẵn nhược điểm ở đây, anh không dùng thì phí quá.

"Ngươi thật to gan, trẫm sẽ chém đứt đầu ngươi, gϊếŧ chín tộc nhà ngươi."

Giản Dư Sâm nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Em còn treo bảng nói tôi là chồng em, vậy em đừng quên mình cũng liên quan đến chín tộc của tôi nha"