Chương 18

Giản Dư Sâm nhớ về hình ảnh khi còn học trung học của Thẩm Hoài Tự…

Ừ, khá giống anh, thành viên đội bóng rổ, học giỏi, thích mặc áo thun trắng, có nụ cười toả nắng…

Rõ ràng là khẩu vị của các cô gái trẻ.

Giản Dư Sâm cảm thấy hương vị bia hôm nay hơi kỳ lạ, có vẻ như đã quá hạn sử dụng.

"Ha ha ha." Ôn Nỉ cười vang, một tay cầm điện thoại lướt Tiktok, hoàn toàn không để ý đến bộ phim.

"Em có xem không vậy?" Người đàn ông hỏi.

Ôn Nỉ quay đầu: "Bộ phim anh chọn tôi đã xem rồi, phim này nhàm chán lắm, tôi lướt điện thoại cũng có thể theo dõi được cốt truyện."

"Vậy à, vậy em nghĩ sao về... bọn họ?"

Ôn Nỉ nghĩ một lát: "Hừ, chắc chắn là không thể ở bên nhau, phim ảnh chỉ là những ảo mộng được làm đẹp, anh xem đi, chàng trai muốn đi nước ngoài, còn cô gái muốn ở lại trong nước, hơn nữa, dựa vào trình độ hoa si của nữ chính, ngay cả đại học bình thường cũng khó khăn, không có thời gian học tập, họ chẳng thể nào đi chung một lối đâu!"

"..."

Giản Dư Sâm: Tại sao anh lại thảo luận chuyện về phim thanh xuân vườn trường với người phụ nữ này nhỉ?

Hy vọng cô có thể nói một vài câu giống như "cuộc sống là những khoảnh khắc của tuổi trẻ" chứ.

Giản Dư Sâm không nói gì nữa, còn Ôn Nỉ mở tin nhắn: "À, anh lựa bộ phim này làm gì, tôi nhớ đánh giá không cao lắm, đạo diễn quá mải mê vào cảm xúc của tình cảm thanh xuân."

Giản Dư Sâm tựa đầu vào sô pha, Ôn Nỉ cũng dựa người nằm nghiêng trên đùi của anh.

Nhìn thấy anh không nói gì, cả hai đều không nói gì nữa.

Điều hòa hoạt động mạnh mẽ, Ôn Nỉ nhíu mày nhìn anh: "Cho tôi cái chăn."

"Không cho, cho em lạnh luôn."

Ôn Nỉ xoay đầu một cách quyết liệt, đứng dậy một cách thẳng thừng, Giản Dư Sâm nói: "Làm gì đấy."

Ôn Nỉ không làm gì cả, cô đứng chắn trước màn hình ti vi.

Giản Dư Sâm liếc mắt, ánh sáng phía sau chiếu lên đường cong cơ thể của người phụ nữ.

Cô không mặc gì cả.

Trong chiếc áo sơ mi, càng làm nổi bật vẻ quyến rũ.

Ôn Nỉ nhìn anh như bị kí©h thí©ɧ, huýt sáo một tiếng, sau đó cởi bỏ cúc áo.

"Hôm nay em không muốn ngủ à." Người đàn ông vỗ nhẹ vào eo thon của cô.

Ôn Nỉ xoay mình: "Ai bảo anh không để ý đến tôi."

Giản Dư Sâm cố ý không nhìn cô: "Ai không để ý em, tẩy trang cho em, em muốn ăn gà tôi đều lấy cho em còn gì?"

Ôn Nỉ ôm mặt anh lên: "Anh đang ghen hả?"

Giản Dư Sâm nhìn cô một cách tà mị: "Nói xạo đó."

Ôn Nỉ tỏ ra hơi kiêu ngạo: "Tất cả đã là người lớn rồi, còn chơi trò này à? Tôi và Thẩm Hoài Tự đã nhiều năm không gặp, anh còn ghen à."

"Tôi và anh ấy chỉ ở chung được ba tháng thôi, ba tháng thôi anh trai, tôi thậm chí còn không có phương thức liên lạc với anh ấy." Giản Dư Sâm cười nhìn: "Không có liên lạc mà tối nay lại cùng cậu ta liếc mắt đưa tình à?"

"Anh nói thì phải có lý một chút chứ, tôi ở bên Thẩm Hoài Tự, còn anh với Phương Hỷ chẳng phải cũng từng thế sao?"

Có vẻ như khi đề cập đến tình đầu, Giản Dư Sâm lại muốn nói chuyện với cô một cách bình tĩnh: "Tôi và Phương Hủy..."

Ôn Nỉ nhếch mày, đợi anh nói tiếp.

Giản Dư Sâm suy nghĩ một lúc và im lặng: "Không có gì."

"Anh này, nói đến một nửa rồi lại ngừng, anh hãy cẩn thận thằng em của anh có khi sẽ..."

Miệng lập tức bị anh hôn.

"Thế nào, thằng em trai của tôi không phải là cục cưng của em sao? Nguyền rủa ai vậy?" Ôn Nỉ đẩy tay anh ra: "Anh với Phương Hủy thì sao, đây là chuyện trước khi chúng ta kết hôn, bây giờ đào lên lại làm gì chứ."