Chương 48: Ngả bài

1491 Chữ Cài Đặt
CHƯƠNG 48: NGẢ BÀI.

Để Khôn Thành là bị điện thoại đánh thức , khó khăn lắm mới ngủ được, bây giờ điện thoại bị tiếng chuông reo vang, mở ra nhìn, nhìn một bên vợ mình Chân Lục Trúc đang nằm, phát hiện tuy rằng Chân Lục Trúc cũng đang nằm trên giường, nhưng cũng mở mắt mặt tỉnh táo, một chút cũng không giống là người đã ngủ qua…

-A lo?

-Để bí thư, em là Quan Thắng Hòa a, có sự tình trọng yếu muốn hội báo, thật sự là ngượng ngùng quấy rầy bí thư đang nghỉ ngơi...

- Bớt sàm ngôn đi, chuyện gì?

Để Khôn Thành hỏi.

-Buổi chiều người theo dõi Đinh Trường Sinh bị mất dấu hắn, gia hỏa kia rất giảo hoạt, nhưng cuối cùng thông qua hệ thống camera, thì phát hiện hắn vào bên trong một cái tiểu khu, chúng ta suy đoán cái tiểu khu đó nhất định là có người quen của hắn, cho nên tra xét, quả thật tìm được được hắn, chỉ là nơi đó có chút đặc thù ….

Quan Thắng Hòa nói đến đây liền dừng lại, muốn tang độ hấp dẫn, nhưng liền bị Để Khôn Thành mắng cho té tát.

-Tại sao nói nhảm nhiều như vậy?

. Để Khôn Thành hỏi.

-Đề em nói, Để bí thư đừng có cấp bách, nhà này có chút đặc thù, là bởi vì chủ nhân tên là Cố Thanh Sơ , hình như là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ Hồ Châu đã chết cách đây vài năm, là cha nuôi của Đinh Trường Sinh, đây là tin tức mới nhất điều tra ra được, nhà bọn họ hiện còn đang dùng cơm một nhà trò chuyện với nhau thật vui..

Quan Thắng Hòa nói.

-Nhà Cố Thanh Sơn? Đúng… đây mới là phù hợp lẽ thường , đó cũng là bản tính của Đinh Trường Sinh, cậu sau này điều tra Đinh Trường Sinh, hãy theo từ các mối quan hệ thân quen của Đinh Trường Sinh tại Hồ Châu, hiểu chưa? Đừng có không đầu không đuôi chạy tán loạn, nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng tận lực không để cho hắn phát hiện, như vậy sẽ không tốt, tôi sẽ mau chóng tìm người cùng với hắn nói chuyện.

Cúp điện thoại, Để Khôn Thành cũng không ngủ được, ngồi dậy hút điếu thuốc, nói:

-Đinh Trường Sinh là một người nhớ trọng tình trọng nghĩa, em nói anh tìm hắn nói chuyện, hắn có khả năng hay không cũng đối với anh mở một cái lưới?

-Anh đầu óc mê muội a, hắn hiện tại cái gì cũng chưa cầm đến nhược điểm của anh, anh nói hắn đối với anh mở một cái lưới, cái lưới đó dùng để bắt cái gì đây? Chúng ta bây giờ nếu không thể cùng hắn chính diện tiếp xúc, như vậy chẳng khác nào là ngả bài, nếu cái ngã bài này quản không tốt, thì anh định làm như thế nào, lui về phía sau? Anh còn có đường lui sao?

Chân Lục Trúc nói.

Để Khôn Thành gật gật đầu, nói:

-Vậy được, em mau chóng đi tìm Chu Hồng Kỳ đi, để lâu anh sợ gặp chuyện không may, để cho Đinh Trường Sinh đến khi quả thật cầm ra đến nhược điểm gì rồi, lúc đó chúng ta mới chạy tìm quan hệ thì đã trễ rồi .

-Em biết, bây giờ là nửa đêm, em không thể chạy đi tìm nàng a.

Chân Lục Trúc tức giận nói.

Để Khôn Thành hai vợ chồng đang buồn phiền thương lượng, thì thời điểm này Đinh Trường Sinh cơm đã ăn xong, hắn đứng lên giúp đỡ thu thập, nhìn thời gian đã quá muộn, vì thế nói:

-Mẹ nuôi, con đi trước rồi, ngày mai con lại đến a, dù sao vẫn còn ở tại Hồ Châu mấy ngày, con có thể qua đến, dù sao con đang làm vụ án, nếu không con ở lại đây rồi…

-Hay là con ngủ lại phòng của Hiểu Manh, Hiểu Manh ngủ cùng mẹ nuôi a, dù sao chỉ có một đêm, ngày mai nàng đã quay trở lại tỉnh thành rồi.

Dương Hiểu nói.

-Đúng vậy, đã trễ thế này, em chớ đi, em cũng nói là đến đây phá án, khuya rồi xuất môn coi chừng người vỗ gạch vào đầu đấy, chị cùng mẹ ngủ chung, em đến phòng chị ngủ đi..

Cố Hiểu Manh cũng là nói như vậy.

Đinh Trường Sinh còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng nhìn thấy Cố Hiểu Manh nháy mắt ra hiệu với hắn, Đinh Trường Sinh cũng không tiện nói cái gì nữa rồi, vì thế nói:

-Vậy được rồi…

Đinh Trường Sinh đứng dậy đi đến gian phòng của Cố Hiểu Manh, Cố Hiểu Manh cũng không có theo lấy đến, Đinh Trường Sinh sau khi đi tắm xong, chuẩn bị muốn ngủ thì cửa phòng bị đẩy ra rồi, dọa hắn nhảy dựng, vừa mới hắn vào đã quên đóng cửa.

-Chuyện gì vậy?

Đinh Trường Sinh đứng lên hỏi.

Cố Hiểu Manh nhìn bộ dạng cũng là mới vừa tắm rửa xong, mái tóc còn ướt, phía trên mặc một áo sơ mi cổ bẻ, phía dưới mặc cái quần ngắn trong nhà, trên chân là một đôi dép lê, rất là thoải mái, trong tay cầm lấy cái khăn lông, không ngừng lau lấy mái tóc.

-Cũng không có việc gì, chẳng qua vừa rồi có nhắc đến chuyện công ty của chị, em thật có thể giúp chị sao?

Cố Hiểu Manh hỏi.

-Dĩ nhiên, đây là chuyện nhỏ, Hồ Châu cũng có mấy công ty em biết đến, công ty của chị chuyện về thiết kế cái gì vậy?

Đinh Trường Sinh nói.

Cố Hiểu Manh không có ngồi ở trên ghế dựa, mà là ngồi ở phía trên giường, chân dài tinh tế, ngón chân lung linh, Đinh Trường Sinh nhìn thấy cặp đùi no tròn của nàng, nuốt nước miếng, nhưng vừa nghĩ đến nàng là ai, lại đem cái loại ý nghĩ này đè nén trở về.

Đinh Trường Sinh lúc này vẫn là đang đứng, cũng không thể đến ngồi trên giường cùng nàng, cho nên, theo góc độ của hắn đứng thì đúng dịp nhìn thấy nơi không nên nhìn, thật hiển nhiên, Cố Hiểu Manh mặc cái áo sơ mi cổ bẻ rất rộng, như vậy liền đem đường cong của đôi bầu vυ" của nàng bại đi ra, nhất là nhọn nhọn hai đầu núʍ ѵú, vừa nhìn liền biết bên trong nàng không có mặc cái gì rồi.

-Sao em không ngồi xuống?

Cố Hiểu Manh liếc nhìn Đinh Trường Sinh một cái, hỏi.

-Đứng thì mới nhìn thấy rõ .. .

Đinh Trường Sinh mỉm cười, nhỏ giọng nói nói.

-Vậy em nhìn đủ chưa?

Cố Hiểu Manh sắc mặt đỏ ửng, nhìn về phía Đinh Trường Sinh ánh mắt tràn đầy ý vị.

Đinh Trường Sinh nhìn đến Cố Hiểu Manh tìm đến chính mình, nói một chút sự tình lung tung lộn xộn, nhưng không có một việc nào là cấp bách đến mức phải nói ra trong đêm nay, nàng lại không vội vả, điều này làm cho Đinh Trường Sinh thấy, Cố Hiểu Manh đến đây chính là cố ý .

Đinh Trường Sinh sau khi ngồi xuống trên giường, nhìn Cố Hiểu Manh, Cố Hiểu Manh cũng nhìn hắn, kỳ thật trước đây, Đinh Trường Sinh sớm đối với thân thể của Cố Hiểu Manh đã thám hiểm tường tận khắp các ngõ ngách rồi, chỉ là chưa có thám hiểm sâu trong thân thể của nàng mà thôi, nhưng mà lúc này đây, hắn đã nghĩ đến chuyện xâm nhập nghiên cứu, cho nên mặc dù là tại trong nhà của Cố Hiểu Manh, nhưng lá gan Đinh Trường Sinh không nhỏ, không phải là bởi vì cái gì khác, chính là trong nhà này không có nam nhân, hắn bây giờ là nam nhân duy nhất trong cái nhà này, nên Đinh Trường Sinh bắt đầu không có kiêng nể gì lên.

Hắn một bên nhìn Cố Hiểu Manh, một bên đưa tay ra, văn vê lấy hai đầu nhọn núʍ ѵú lia, hai ngón tay không ngừng ép xoay…

-Đêm nay ở lại phòng này nhé ?

Đinh Trường Sinh hỏi.

Cố Hiểu Manh sau đó cũng không nhớ rõ mình có đáp ứng hay không, dù sao nàng nhớ rõ nhất mình là tại từ chỗ sâu trong yết hầu phát ra một tiếng thật rất nhỏ "um.. ", thính lực Đinh Trường Sinh vẫn còn thật là tốt , khi tiếng “ um..”" này đến bên trong ỗ tai của hắn, thì bàn tay hắn xâm chiếm địa bàn liền nhiều hơn …