Chương 47: Vết rách

1609 Chữ Cài Đặt
TruyenHD

CHƯƠNG 47: VẾT RÁCH.

Sự hiểu lầm giống như là mây đen, thời điểm không có gió có thể đem bầu trời che khuất, nhưng là một khi có gió thổi đến, mây đen liền theo gió mà tan ra…

Đinh Trường Sinh đứng lên, hắn đứng lên so Cố Hiểu Manh muốn cao hơn một chút, nếu như Cố Hiểu Manh mang giày cao gót, có khả năng sẽ cao hơn hắn, nhưng lúc này nàng ở trong nhà, Cố Hiểu Manh mang dép lê, cho nên cái độ cao này thành thích hợp…

Cố Hiểu Manh nhìn Đinh Trường Sinh đầu óc có chút loạn, mà Đinh Trường Sinh lại một chút cũng bất loạn, tuy rằng bên ngoài còn có Dương Hiểu, nhưng là Đinh Trường Sinh lại tuyệt không cố kỵ đến, bởi vì hắn biết, lúc này Dương Hiểu, cũng hy vọng mình và Cố Hiểu Manh có cái kết quả, chỉ cần là kết quả tốt, chuyện gì nàng đều có thể tiếp nhận.

Đinh Trường Sinh lớn mật bắt tay giữ lấy sáu gáy của Cố Hiểu Manh, như vậy nàng liền chạy không được, vì thế, liền tại bên trong phòng ngủ của nàng vẫn còn đang mở cửa, Đinh Trường Sinh cúi đầu hôn lên môi thơm Cố Hiểu Manh, lúc bắt đầu Cố Hiểu Manh khϊếp sợ mở to hai mắt, nhưng khi lúc nàng nhìn thấy Đinh Trường Sinh cũng trợn tròn mắt, nàng sợ tới mức nhắm hai mắt lại, tay nàng cảm thấy không biết để ở chỗ nào, nhưng tay của Đinh Trường Sinh thì vừa đúng thích hợp rơi vào vị trí mẫn cảm của nàng.

Đinh Trường Sinh cũng biết, lúc này không phải là cơ hội thích hợp nhất, chính mình hiện tại muốn cùng nàng thành tựu chuyện tốt, cũng hiểu được thời điểm chưa đến, nhưng Cố Hiểu Manh lại không kịp đợi rồi, nàng chờ đợi nhiều năm như vậy, nếu còn phải lại tiếp tục chờ đời thì nàng mới mặc kệ, cho nên ngay tại Đinh Trường Sinh không sai biệt muốn rút lui, nàng lại có thái độ khác thường duỗi tay ôm chặt lấy Đinh Trường Sinh, không cho hắn lui lại.

Cuối cùng, sau khi hai đầu lưỡi dây dưa hút mυ"ŧ thật dài kết thúc, Đinh Trường Sinh cấp bách nói với nàng:

-Mẹ cô tại bên ngoài, nếu biết tôi và cô….

-Như vậy thì thế nào, cậu tên hỗn đản này, nhiều năm như vậy phớt lời tôi, bây giờ phải bồi tổn thất của tôi, tuổi thanh xuân của tôi đều bị cậu làm chậm trễ .

Cố Hiểu Manh nói.

Đinh Trường Sinh cảm thấy mình bị ủy khuất, làm sao có thể nói là ta làm chậm trễ thanh xuân của ngươi, nhưng nếu cùng nữ nhân giảng giải đạo lý mới là sự tình ngu xuẩn nhất.

-Nếu cô không sợ thì tôi cũng không sợ, vậy đêm nay tôi sẽ lưu lại, cô có có gan này sao?

Đinh Trường Sinh khích tướng nói.

-Lưu cậu lại thì có sao? Mẹ của tôi không có quản đến việc này, nàng hiện tại còn ước gì gả tôi đi ra ngoài, gả cho ai cũng được, bây giờ trong lòng của nàng thì tôi đã hóa thành trái mìn nổ chậm rồibạn bè của tôi giờ đều đã kết hôn sinh con rồi, duy chỉ có mình tôi, hiện tại ngay cả nam nhân cũng không có .

Cố Hiểu Manh nói.

Đinh Trường Sinh không tin nàng nói những lời này, đã nhiều năm như vậy nàng liền một mực không tìm nam nhân, chỉ có quỷ mới tin, hắn nhớ đến những lần hắn bú ɭϊếʍ nàng đưa đến cao trào, nàng rất nhạy cảm và tính dục rất mạnh mẽ, vυ" mông bây giờ đầu là đã nẩy nở ra vẻ vô cùng là một người đàn bà thành thục rồi, nhưng lời này không thể nói, bởi vì hắn lại ưa thích dạng đàn bà thành thục, chỉ cần bây giờ nàng chỉ biết đến một mình hắn là được, chuyện trước kia có quan trọng sao?

Vì Đinh Trường Sinh ở tại trong nhà ăn cơm, Dương Hiểu lúc sáng sớm đã đi siêu thị mua thức ăn đầy đủ rồi, nàng làm một bàn lớn đồ ăn, rất là phong phú.

-Mấy năm qua chính, ngay cả đón mừng năm mới, mẹ tôi cũng chưa từng làm qua nhiều món ăn như vậy, cậu nhìn xem, đúng là ưa thích cậu… .

Cố Hiểu Manh đối với Đinh Trường Sinh nói.

Đinh Trường Sinh gật đầu cười cười, hắn phát hiện mình hiện tại nói cái gì cũng đều không tốt lắm…

-Trường Sinh, ăn nhiều một chút đi, mẹ nuôi nhớ được những thứ này đều là món ăn mà con thích ăn.

Dương Hiểu nói.

-Cám ơn mẹ nuôi, mời cô…

Đinh Trường Sinh vừa dứt lời, Cố Hiểu Manh bây giờ trước mặt Dương Hiểu đã tìm được lý do cùn để mà tra hỏi, nàng gấp Đinh Trường Sinh đũa thức ăn, nói:

-Em khi nào thì xem như là ngoại đạo vậy, cha chị không còn nữa, ngay cả chị nuôi cũng không gọi mà là gọi bằng cô, như thế nào, em muốn từ nay chúng ta phân rõ giới hạn hay sao"

Dương Hiểu cũng muốn nói với Đinh Trường Sinh, nhưng không dám nói, cho nên Cố Hiểu Manh văn hỏi, nàng cũng không có phản đối.

Đinh Trường Sinh giơ ly rượu lên uống một ngụm, nhìn về phía Cố Hiểu Manh, nói:

-Đây đều là chị ép em đấy, từ khi cha nuôi qua đời, lúc ấy liền muốn cùng em đoạn tuyệt quan hệ, còn nói cha nuôi cũng không phải là cha em rồi, vậy em còn có thể làm sao? Đúng ra là em phải gọi mẹ là dì, mà em vẫn còn gọi mẹ nuôi đã là mặt dày lắm rồi.

Cố Hiểu Manh sửng sốt, nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi:

-Chị có nói như vậy sao?

-Được rồi, chị chưa nói qua, là em nhớ lộn, mẹ nuôi, con mời một ly rượu.

Đinh Trường Sinh giơ ly rượu lên hướng về Dương Hiểu, nói.

Dương Hiểu uống một ngụm, nhìn Cố Hiểu Manh cùng Đinh Trường Sinh, lại quay đầu nhìn nhìn về phía bài vị Cố Thanh Sơn, nói:

-Mẹ vẫn là hy vọng chúng ta vẫn là người một nhà, về sau nói là ngoại đạo thì không nên nói nữa, Trường Sinh, mẹ nuôi biết con bây giờ có tiền rồi, Hiểu Manh đã nói với mẹ nuôi về sự nghiệp của con rất tốt, mẹ nuôi cao hứng, quả thật, ai cũng đều tốt, mẹ nuôi càng cao hứng.

-Mẹ yên tâm đi, chúng ta sau này sẽ càng ngày càng tốt mà.

Cố Hiểu Manh nói.

Đinh Trường Sinh chuyển dời chủ đề, hỏi:

-Mẹ nuôi nói là chị tại trên tỉnh công ty kinh doanh không được tốt lăm phải không?

-Hiện tại công ty nào dám nói là công ty của mình kinh doanh tốt, của chị thì tạm được, chính là đơn hàng thiết kế không nhiều lắm..

-Um… em có nhận thức vài công ty trên tỉnh, Bạch Sơn cùng Hồ Châu cũng nhận thức một chút, đến lúc đó em giới thiệu giùm cho chị, để xem có thể giúp được gì cho chị hay không?

Đinh Trường Sinh nói.

Cố Hiểu Manh muốn nói tốt, nhưng lập tức lại hỏi:

-Như vậy có ảnh hưởng gì đến công tác của em không? Chị nghe nói, lần này em trở về, đã đem toàn bộ sinh ý trong nước đều ngừng, là thật sao?

-À…đó là vì không muốn để cho người nắm lấy nhược điểm, cho nên bất đắc dĩ phải đóng, cái gì nên chuyển nhượng thì chuyển nhượng,cái gì nên đóng cửa thì đóng cửa, bởi vì sinh ý của em khá lớn, rất dễ dàng bị người khác lên án, mặc dù là em không làm bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ cần là xảy ra chuyện, khẳng định là hướng đến phía thân phận của em mà nói, cho nên nếu em đã trở về, phải có sự hy sinh, bất quá chuyện em giúp chị, thì người khác không nói được cái gì đâu…

Đinh Trường Sinh nói.

-Chị không muốn gây cho em thêm phiền toái .

Cố Hiểu Manh nói.

-Chị mà còn khách sáo với em, đây mới là chuyện hiếm lạ a.

Đinh Trường Sinh cười nói.

Cố Hiểu Manh thở dài nói:

-Từ khi cha chị qua đời, em ly khai Hồ Châu, lại về sau lại đi ra nước ngoài, chị cảm giác chính mình không còn có ai để ỷ lại được rồi, cho nên chuyện gì cũng phải cắn răng kiên trì, bằng không, chị sẽ không sống cho tới bây giờ, vì thế, hiện tại tuy rằng công ty chị gặp khó khăn một chút, nhưng chưa đến lúc cần để gây thêm phiền toái cho em..

Tuy rằng Đinh Trường Sinh quá yêu thích Cố Hiểu Manh trở nên thành thục như bây giờ, nhưng trong lòng cũng có chút mới lạ, cảm giác không có lấy thân mật như trước vậy, hắn hiểu được, vết rách lâu, dù cho dán keo dính lại, cũng không có khả năng đem cái vết rách này hoàn hảo như lúc ban đầu, đó là không có khả năng .