Chương 46: Đã già đi

1529 Chữ Cài Đặt
CHƯƠNG 46: ĐÃ GIÀ ĐI.

Đinh Trường Sinh lái xe tại trong nội thành, từ khi mình ra nước ngoài, lúc đó trở về nước kinh doanh, mỗi lần đến Hồ Châu lúc nào cũng là vội vàng bận rộn bận rộn, cũng là vì sinh ý, cho nên không thời gian tại trong thành đi dạo quanh, Hồ Châu mấy năm gần đây biến hóa rất lớn, kỳ thật mấy năm này Trung Quốc thành thị nào cũng thay đổi rất lớn, nếu không xây dựng cơ sở thì cũng xây dựng thành thị, tăng trưởng có tốc độ cao như vậy, cho nên, việc xây dựng thành thị làm tốt lắm, đây cũng là chiến tích, đại đường cái, đại quảng trường, đại thị trường, đại xã khu, người Trung Quốc từ trước đến nay đối với cái chữ đại này luôn theo đuổi không tha.

Mặt sau cái đuôi vẫn còn bám theo lấy, Đinh Trường Sinh không muốn đem cái đuôi mang đến nhà của Dương Hiểu, mình đến đây là phá án , không phải là đến mang cho các nàng thêm phiền toái

Cho nên, Đinh Trường Sinh đem xe chạy đến phía dưới nhà xe của một trung tâm thương mại lớn, sau đó lên lầu đi dạo, hơn mười phút sau, Đinh Trường Sinh ra cổng trung tâm thương mại, đón một chiếc xe taxi lem lên xe đi, người theo dõi hắn vẫn còn còn ở tại bên trong trung tâm thương mại.

-Trường Sinh, con về sớm vậy, mẹ nuôi chưa có làm cơm kịp…

Dương Hiểu vừa mở cửa thấy Đinh Trường Sinh, cao hứng nói.

-Vâng…, sự tình xong xuôi con liền trở về...

Dương Hiểu gật đầu, nói:

- Cố Hiểu Manh đã trở về, đang ở trong phòng, trước đó mẹ nuôi gọi điện thoại cho nàng, nói con đã về đây, buổi tối sẽ về nhà ăn cơm, hỏi nàng có trở về hay không, lúc ấy thì nàng chưa nói, thậm chí, giữa trưa nay mới cho biết sẽ quay trở về.

Dương Hiểu thật hy vọng Đinh Trường Sinh cùng Cố Hiểu Manh có thể có kết quả, nhưng từ khi Cố Thanh Sơn chết, hai người bọn họ giống như không còn có khả năng ở cùng một chỗ rồi, Cố Hiểu Manh đem chuyện ba nàng chết đổ trên đầu của Đinh Trường Sinh, nếu không là vì Đinh Trường Sinh kiên trì muốn Cố Thanh Sơn làm giải phẫu, trước sau gì Cố Thanh Sơn cũng chết, thì tuyệt sẽ không chết mau như vậy.

Tuy rằng việc này cùng Đinh Trường Sinh không liên quan, nhưng năm, sáu năm nay Cố Hiểu Manh chưa từng liên hệ với hắn, đương nhiên, Đinh Trường Sinh cũng không dám trêu chọc đến nàng, cho nên, hai người từ quen thuộc trở thành người xa lạ, nếu không ở giữa còn có Dương Hiểu, khả năng bọn họ quả thật đã chặt đứt tuyệt tình, không còn có khả năng kết hợp.

Đinh Trường Sinh cẩn thận đi đến cửa gian phòng Cố Hiểu Manh, tuy rằng chính mình tối hôm qua đã ngủ ở chỗ này, nhưng hiện tại chủ nhân gian phòng đã trở về, Đinh Trường Sinh phải cẩn thận lên.

Hắn gõ cửa một cái, bên trong truyền đến một tiếng:

-Vào đi…

Đinh Trường Sinh đẩy cửa ra, nhìn đến tư thế Cố Hiểu Manh cũng là cùng Dương Hiểu giống nhau, khom lưng quỳ tại trên giường thu thập đồ đạc, cái mông vểnh lên giống như đang chờ đợi một cây thịt đút vào giữa háng, Đinh Trường Sinh không có đi ngay vào, đứng ở cửa.

-Nếu đã đến làm sao không vào, còn muốn tôi mời vào sao?

Cố Hiểu Manh không quay đầu, nàng nghe được tiếng bước chân Đinh Trường Sinh đến đây, tại trong nhà mà còn gõ cửa, thì cũng chỉ có hắn, cho nên, mặc dù không có quay đầu, nàng cũng biết đang đứng ở cửa chính là Đinh Trường Sinh.

-Cô đã trở về, từ tỉnh thành chạy về đây cũng rất mau ..

Đinh Trường Sinh tìm lời, đồng thời cũng đi vào, cửa cũng chưa đóng, mà tại bên trong phòng bếp đang nấu cơm, Dương Hiểu tắt đi máy hút khói để khỏi có tiếng ồn, nghiêng tai nghe âm thanh từ trong phòng ngủ của con gái.

-Ừ…rất nhanh a, có đường cao tốc cũng thuận tiện, cậu trở về nước đã bao lâu rồi? Vì sao không đi tìm tôi, tôi vẫn luôn ở tại tỉnh thành, mẹ tôi khẳng định cũng đã nói qua cho cậu biết là tôi đang ở tại tỉnh thành, nhưng dù một lần cậu cũng không đi tìm gặp tôi, cậu ác tâm như vậy sao?

Cố Hiểu Manh quay đầu nói, nhìn về phía Đinh Trường Sinh ánh mắt bên trong nước sớm tràn thành lũ, khoảnh khắc kia khi nhìn thấy Đinh Trường Sinh, nước mắt lại càng giống như vỡ đê chảy xuống.

-Tôi….tôi muốn đi tìm cô, nhưng tôi lại sợ cô thấy tôi thì lại càng thương tâm hơn, dù sao chuyện của cha nuôi là tôi sai rồi, lúc ấy tôi không nên kiên trì làm làm giải phẫu, đều là do tôi sai, mấy năm qua tôi vẫn luôn nghĩ lại vấn đề này, cho nên càng là nghĩ lại, tôi lại càng không dám đi tìm cô.. .

Đinh Trường Sinh thở dài nói.

Cố Hiểu Manh nghe Đinh Trường Sinh nói như vậy, trong lòng sở hữu những cơn tức giận đều giải tán, nói:

-Tự cậu nói một chút đi, đó là cha tôi, sau khi làm làm giải phẫu thì chết, vậy tôi có nên khổ sở hay không, tôi trách cậu là sai lầm sao?

-Không có, đều là tôi sai, thật làm mấy năm nay tôi luôn luôn nghĩ đến, nếu lúc ấy tôi không yêu cầu làm giải phẫu, thì cha nuôi có thể đúng thật hơn mấy năm nữa, hiện thực chính là như vậy, trong nhà lão nhân ngã bệnh, không đi khám bệnh, lão nhân không muốn đi, thì bên ngoài người cũng nói ngươi không hiếu thuận, nhưng có rất nhiều bệnh thật đúng là không thích hợp đi làm giải phẫu, đã bệnh rồi mà đến bệnh viện để cho bác sĩ tiến hành lần thứ hai làm thương tổn, nhưng nếu không đi khám bệnh, người thân trong lòng cũng không yên được, cho nên lúc đó tôi không muốn đến lúc đó lại tiếc nuối, vạn nhất làm giải phẫu có thể làm tốt thì sao? Tôi hiện tại suyĩ nghĩ, tôi không nên dinh líu vào, cũng như cô vừa mới nói , đó là cha của cô, dựa vào cái gì tôi lại đi làm chủ về chuyện đó?

Đinh Trường Sinh đặt mông ngồi ở trên ghế dựa, có vẻ hối tiếc không thôi…

Thời gian là liều thuốc trị liệu thương đau tốt nhất, đối với Cố Hiểu Manh cũng là như vậy, lúc cha nàng vừa mới qua đời, nàng thật hận Đinh Trường Sinh, hận đến tận xương cốt, nhưng theo thời gian trôi qua, tâm tư của nàng dần dần thay đổi, Đinh Trường Sinh lúc ấy làm cũng đúng chứ không sai, hắn cũng là vì muốn cho cha mình tốt hơn mà thôi…,

Cho nên, lúc Cố Hiểu Manh nhận được điện thoại mẹ nàng gọi tới, nói cho nàng biết tối hôm qua Đinh Trường Sinh về trong nhà ở , hôm nay hắn cũng sẽ về nhà ở đây, hỏi nàng có trở về được hay không, nàng mặc dù không có biểu đạt ý rõ ràng của mình ngay lúc đó, nhưng là lại lấy tốc độ nhanh nhất chạy trở về nhà ở Hồ Châu..

Cố Hiểu Manh đi đến gần, nhìn đến Đinh Trường Sinh ủ rũ, tay nàng đưa ra sờ đến mái tóc Đinh Trường Sinh cho dù vẫn còn do dự một chút, nhưng rồi nhẹ nhàng sờ đầu của hắn, nói:

-Tôi biết biết cậu lúc đó là hảo tâm, tôi không nên trách cậu, khi đó đầu óc của tôi rối quá, nhưng cuối cùng tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cho nên tôi nghĩ cha tôi cũng không có trách anhi, tôi thì lại càng không nên trách cậu..

Đinh Trường Sinh ngẩng đầu nhìn liếc nhìn Cố Hiểu Manh, nói:

-Không sao đâu, cô cứ trách tôi, tôi vẫn có thể gánh chịu nổi mà..

Cố Hiểu Manh tay nàng chậm rãi từ mái tóc hắn, di chuyển đến hai gò má Đinh Trường Sinh, nhìn chăm chú, thật giống như là mới nhận thức được Đinh Trường Sinh vậy.

-Mấy năm này cậu già hơn rất nhiều .

Cố Hiểu Manh nói.

-Nhưng cô thì vẫn còn trẻ đẹp, vẫn còn có mị lực như ngày nào..

Đinh Trường Sinh tay đưa ra, vừa vặn ôm lấy bắp đùi của nàng, hắn cảm thấy mềm mại co dãn thập phần.