Chương 3: Tôi mặc kệ anh là nam hay nữ, anh đẹp (H)

Bạch Hân chưa từng bị người khác sờ qua như vậy, cổ là chỗ quan trọng, anh khẩn trương nín thở.

Nhưng nam sinh không có ý dừng lại, ngược lại thuận theo cổ áo Bạch Hân, cổ tay chuyển động luồn bàn tay vào xoa vòm ngực đơn bạc của anh.

Bạch Hân theo bản năng ấn cái tay kia xuống, cách một tầng vải bông ấn tay nam sinh đến chỗ vị trí gần trái tim, mà lòng bàn tay nam sinh cũng vừa vặn giữ lấy viên thịt nhỏ nhỏ trước ngực anh.

Bình thường anh cơ bản không chú ý tới hai điểm trước ngực này, nhưng hôm nay không biết vì sao, cảm giác dưới hai viên thịt nhỏ nhỏ này cực kỳ mạnh, giống như có quả bóng đang nhô lên phía dưới. Anh cũng có thể thấy được nam sinh nhất định cũng cảm giác như vậy.

Bạch Hân cảm giác mặt mình không hiểu sao đỏ lên. Anh bắt lấy tay nam sinh muốn lôi cánh tay kia ra ngoài.

Nhưng tay nam sinh giống như bị nam châm hút vào, anh làm cách nào cũng không kéo ra được.

“Cậu…” Bạch Hân vừa sợ vừa vội, có khả năng còn có chút xấu hổ: “Cậu bỏ ra, tôi là nam.”

Rõ ràng cảm giác rất hưng phấn, hơi thở so với lúc trước cũng gấp hơn, bàn tay dán trước ngực Bạch Hân cũng chuyển động, tách ngón trỏ và ngón giữa ra, kẹp lấy viên thịt nhỏ kia của Bạch Hân, vừa xoa nắn vừa niết nhẹ.

“Ưm…” Bạch Hân hoàn toàn không khống chế nổi phát ra một tiếng hừ nhẹ ở cổ họng, lập tức mím thật chặt môi dưới.

Anh không thể tin được mình vừa phát ra loại âm thanh như vậy. Xưa nay anh không biết thứ đồ trước ngực đàn ông kia cũng có cảm giác mãnh liệt như vậy, tim cũng ngứa ngứa.

Động tác của nam sinh lớn hơn, một tay khác tiến vào vạt áo sơ mi của anh, nắm lấy một viên thịt khác, lại vừa xoa nắn vừa chơi đùa.

Hai điểm trước ngực đồng thời bị vỗ về chơi đùa, Bạch Hân chỉ cảm thấy sau ót đều tê dại. Anh vừa hoảng sợ vừa bối rối túm tay nam sinh lại: “Đừng như vậy, tôi là nam.”

“Tôi không quan tâm.” Nam sinh cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, còn có chút trầm thấp: “Tôi mặc kệ anh là nam hay nữ, anh đẹp.”

Bạch Hân rối loạn lắc đầu, tay dùng sức đẩy nam sinh: “Không được, tôi là nam, không được.”

Nam sinh đột nhiên hung hăng đỉnh anh một cái, gắt gao đè anh lên tường, hạ thân dính chặt lấy: “Đừng nhúc nhích!”

Bạch Hân kinh hô một tiếng, run rẩy nói: “Tôi cho cậu tiền.” Anh cũng không biết mình đang nói cái gì: “Cậu đi, đi tìm tiểu thư* đi, tôi là nam, không được.”

(*) tiểu thư: cách gọi những cô gái bán da^ʍ của người Trung Quốc.

“Tôi chỉ muốn anh!” Nam sinh giống như rất vội vàng, đưa một tay cởi bỏ quần của Bạch Hân ra.

Bạch Hân vội vàng che lăng quần, nước mắt thuận theo cằm nhỏ xuống: “Cầu xin cậu.” Anh đau khổ nói: “Cầu xin cậu, đừng làm như vậy.”

Lúc này anh cũng không thể nào suy nghĩ rõ ràng, đột nhiên nghĩ đến nam sinh này có thể là đồng tính luyến ái. Thế là anh run rẩy nói: “Tôi không phải loại kia, thật đấy, tôi không phải.”

Thế nhưng lực tay của nam sinh rất lớn, đẩy tay anh ra, một phát đã kéo xuống được khóa quần của anh, ngay sau đó lột xuống, ngay cả đồ lót cũng thế.

Bạch Hân đã khóc thành tiếng, anh làm sao cũng không nghĩ ra anh không phải bị cướp tiền mà là bị cưỡиɠ ɠiαи.

“Thả tôi ra đi.” Bạch Hân che lại hạ thể trần trụi, mặc dù bên trong nhà bỏ hoang tối om, căn bản không nhìn thấy rõ: “Cầu xin cậu, tôi cam đoan không báo cảnh sát.”

Hơi thở của nam sinh dồn dập hơn, một tay giữ anh lại, một tay kéo quần mình xuống. Bạch Hân nghe thấy tiếng đinh đinh kim loại va chạm vào nhau của dây lưng, còn có cả tiếng kéo khóa quần.

Bạch Hân cảm giác da đầu mình đã muốn nổ tung. Ở căn nhà bỏ hoang không thấy năm ngón tay này, vậy mà nam sinh kia làm chuyện như vậy với anh.

Đột nhiên Bạch Hân cảm giác mu bàn tay bị cái gì mềm mềm cọ xát, rất ẩm ướt.

Nam sinh cầm lấy vật giữa hai chân mình nhẹ nhàng đâm anh.

Lúc này Bạch Hân mới kịp phản ứng xúc cảm vừa rồi ở trên tay là gì, đó là vì nam sinh cực độ hưng phấn mà qυყ đầυ chảy dịch.

Trong não Bạch Hân ong ong một tiếng, vô thức muốn tránh tay ra, nhưng lập tức hạ thân lộ ra ngoài liền bị nam sinh dán sát vào.

Giống như bị một ngọn lửa đốt từ đầu tới chân, Bạch Hân cảm giác toàn thân mình đều lâng lâng! Tính khí của nam sinh có cảm xúc rất tốt, vừa cứng vừa nóng, chăm chú đỡ dưới bụng anh.

Bây giờ Bạch Hân mới ra sức giãy dụa, mặc dù sức lực của anh không phải là đối thủ của đối phương: “Thả tôi ra!” Anh kêu gào: “Tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Gọi đi, ban đêm ở đây vốn chẳng có ai!” Nam sinh dùng một tay giữ chặt hai cánh tay anh lại, một tay khác lần nữa luồn vào trong quần áo của anh, dùng sức xoa lấy ngực anh, hạ thể cũng bắt đầu ma sát bụng anh, Bạch Hân nghe được nam sinh kia hưng phấn mà thở dài một hơi.