Chương 2: Tôi không cần tiền, chỉ cần anh

Giọng nói kia giống như trẻ con giả vờ học người lớn nói chuyện, rất ngây thơ. Bạch Hân thậm chí cảm thấy nam sinh phía sau lưng còn chưa tới mười lăm tuổi.

Loại cảm giác này khiến anh cảm thấy can đảm hơn chút xíu, anh giơ túi, đưa đến bên miệng bị bàn tay đứa nam sinh kia nói: “Tiền, đều cho cậu, thả tôi đi đi.”

Nam sinh phía sau lưng anh hình như lắc đầu, anh không nhìn thấy, hoàn toàn cảm nhận bằng cảm giác.

“Tôi không cần tiền.” Nam sinh kia lại mở miệng, quả thật giọng nói rất non nớt, nói ra câu nói khiến Bạch Hân phát run: “Tôi muốn anh.”

Bạch Hân giống như hiểu rõ ý nghĩa câu nói này, lại giống như chưa hiểu. Anh đành phải lấy can đảm giảng giải đạo lý cho nam sinh kia: “Cậu, cậu còn nhỏ, đừng làm chuyện gì sai trái, tương lai còn rất dài.”

Nhưng nam sinh kia hình như có chút không vui: “Tôi không nhỏ, 22 tuổi rồi!”

Cậu nói như vậy khiến Bạch Hân kinh ngạc, 22 rồi sao, có thể nói giọng nói hoàn toàn không giống, rất trong sáng, rất trẻ con.

Không để cho Bạch Hân suy nghĩ linh tinh nữa, nam sinh kia kéo anh đi vào căn nhà bỏ hoang.

“Cậu, cậu thả tôi ra!” Bạch Hân bắt đầu giãy dụa: “Cảnh sát ở bên kia, cậu đừng làm loạn...” Bạch Hân không nói ra miệng, anh không biết có phải anh giải thích đúng hay không, đoán chừng câu nói của nam sinh kia không phải giống anh nghĩ.

Nam sinh đột nhiên đè lên lưng anh một đồ vật bén nhọn, Bạch Hân đoán có thể là dao hay gì đấy.

“Đứng nhúc nhích.” Nam sinh cảnh cáo anh: “Anh nhìn thử xem là cảnh sát đến nhanh, hay là tôi động thủ nhanh.”

Bạch Hân không dám cử động, nước mắt cũng chảy xuống. Anh nghĩ, người này quả nhiên không phải người tốt, ở đây cầm dao cướp đường.

Nam sinh kéo anh vào bên trong nhà bỏ hoang, qua bảy tám lần rẽ, đến một chỗ dưới gầm cầu thang. Hai mặt là tường, tối om, nhưng ngược lại không có gió, rất yên tĩnh, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.

“Cậu…” Bạch Hân bị nam sinh kia đè lên tường, nam sinh rất cao, hẳn là người anh nhìn thấy lúc đưa tiền lúc nãy: “Cậu muốn làm gì!”

Nam sinh không nói lời nào, từ trên cao nhìn xuống, trong bóng tối nhìn chằm chằm anh.

Tim Bạch Hân cũng muốn nhảy cả ra ngoài, anh không dám đối mặt với nam sinh nên gục đầu xuống. Nhưng nam sinh kia không cho, bóp cằm anh ép nâng lên.

Bạch Hân không dám nhìn thẳng vào mắt nam sinh, rũ mắt xuống, khóe mắt chỉ thấy được cằm của cậu, đường cong mượt mà như lưỡi dao.

Khoảng cách gần như vậy khiến anh không cách nào không nghe được tiếng hít thở của nam sinh, có chút vội vàng, là loại mập mờ kia khiến đầu óc Bạch Hân ong ong.

Chân tay Bạch Hân lạnh buốt. Hơn nửa ngày mới run run tay muốn đẩy nam sinh không nhúc nhích kia ra.

Không đẩy được, mùa hè chỉ mặc một cái áo ngắn tay, l*иg ngực nam sinh phía sau lớp vải kia rất rắn chắc.

Nam sinh cúi đầu xuống, xích lại gần một chút, nhìn anh chằm chằm trong chốc lát. Sau đó Bạch Hân nghe thấy cậu dùng giọng nói ngây thơ trong sáng nói: “Anh thật đẹp.”

Tim Bạch Hân run lên, anh thật sự không nghĩ tới nam sinh sẽ nói ra câu này. Một bên cầm dao cưỡng ép anh, một bên thật lòng nói anh đẹp.

“Cậu…” Ánh mắt Bạch Hân chuyển động hỗn loạn, muốn nhìn xem rốt cuộc dáng dấp nam sinh này ra sao nhưng vẫn không dám: “Cậu thả tôi đi đi, tôi sẽ không nói cho cảnh sát.”

Nam sinh không nói, tay bóp cằm anh cũng di chuyển, dùng ngón cái vuốt ve xương hàm bên phải, sau đó thuận theo cằm sờ xuống dưới cổ anh.

Lực không nặng, sờ rồi lại sờ, nam sinh giống như đảng cẩn thận cảm nhận xúc cảm từ làn da của Bạch Hân, có chút yêu thích không muốn buông tay.