Chương 4: Tôi không cần tiền, tôi cần anh! (H)

Bạch Hân bị bao trùm trong bóng tối, không chỉ bóng tối của hoàn cảnh xung quanh, mà còn cả không gian trước mặt.

Anh bị người con trai cao lớn trước mắt ép vào tường.

Bạch Hân khóc, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bình thường anh không phải là người có thể khóc, dù sao anh cũng là đàn ông, đàn ông không nên khóc.

Nhưng trong lúc nửa đêm hoang vắng này, anh không thể kìm được. Anh bị ức hϊếp, chịu nhục nhã như vậy, nhưng anh lại vô lực phản kháng.

Côn ŧᏂịŧ của Bạch Hân cũng đã cứng, thiếu niên đang cầm nó cọ xát trong tay. Anh không muốn cương, nhưng thiếu niên này rất điêu luyện.

“Có thoải mái không?” Nam sinh thành khẩn hỏi, hình như không hiểu Bạch Hân tại sao lại khóc như vậy: “Anh có khó chịu không?”

Bạch Hân có cảm xúc, nói thật là cảm xúc rất mãnh liệt. Bao nhiêu năm nay anh đều tự mình giải quyết vấn đề sinh lý, đến ngày anh sẽ tự thủ da^ʍ. Nhưng tay thiếu niên như có điện, anh có thể tự mình cảm nhận được, lần này anh còn cứng hơn mấy lần trước.

Hoặc có thể là do lần đầu tiên có ai đó chạm vào anh, anh nghĩ, là do sợ hãi.

Nam sinh lại đặt côn ŧᏂịŧ của chính mình và Bạch Hân vào nhau, hai vật ướŧ áŧ trượt trong tay thiếu niên, hai qυყ đầυ cọ sát vào nhau, khơi dậy trong cơ thể từng đợt dòng điện.

Bạch Hân nghe thấy tiếng thở hổn hển của nam sinh, lẫn tiếng nghẹn ngào của, rất lạ.

Tay cậu vẫn nắm chặt hai cổ tay anh nhưng thật ra là không cần, chân anh giờ đã mềm nhũn, giờ chạy cũng không nổi.

Chẳng mấy chốc, bọn họ lần lượt bắn ra, cả hai thở hổn hển, bắn rất nhiều, dính đầy lên bụng, lên quần áo, trong lòng bàn tay thiếu niên cũng có mùi tanh mặn, hương vị rất dâʍ đãиɠ.

Đầu Bạch Hân choáng váng, trên mặt có nước mắt, khóe miệng hơi hơi mở ra, cả người đều choáng váng.

Bắn trong tay nam sinh còn đạt kɧoáı ©ảʍ hơn bao giờ hết khi anh tự thủ da^ʍ.

Hô hấp của thiếu niên vẫn hỗn loạn, lại nâng cằm lên: "Thoải mái không?"

Bạch Hân không kìm được, mắt đung đưa, cuối cùng cũng chạm tới mặt nam sinh.

Ở đây trời tối, nhưng trong gang tấc vẫn nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên, tuy rằng không nhìn rõ nhưng cũng đủ rồi.

Khuôn mặt thiếu niên giống hệt giọng nói, vẫn ngây thơ và trẻ con. Chiếc mũi cao, đôi mắt sâu và những đường nét trên gương mặt giống hệt người trong anime, khó ai có thể nhận ra đây là một người cầm dao lúc nửa đêm đòi hϊếp da^ʍ. Chẳng cần gì cả, chỉ với khuôn mặt này, Bạch Hân tin rằng sẽ có rất nhiều cô gái bằng lòng làm với cậu, hoặc là đàn ông.

Khi Bạch Hân đang suy nghĩ linh tinh, nam sinh đột nhiên đưa tay ra phía sau.

Anh chợt tỉnh táo lại, cảm giác ướt dính phía sau khiến anh giật mình, trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ đó là thứ gì.

Thế mà nam sinh bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai người bắn ra vào kẽ mông anh, còn xoa xoa bên ngoài huyệt khẩu còn tư mật hơn cả côn ŧᏂịŧ.

“Đừng, không được!” Bạch Hân dùng sức kéo tay cậu phía sau, nước mắt lại bắt đầu rơi: “Tôi không phải, làm ơn!"

Nhưng anh không thể nào lay động được cậu.

Bạch Hân khóc nấc lên đầy tủi nhục, đau khổ và bất lực: "Làm ơn." Anh nức nở nói: "Để tôi đi. Trong Wechat tôi còn chút tiền, đều đưa cho cậu, cậu thả tôi đi.”

Nam sinh buông lỏng cổ tay anh, nắm lấy cằm anh tức giận nói: “Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần anh!” Sau đó, thiếu niên nhìn chằm chằm anh hai giây liền cúi đầu hôn anh.

Bạch Hân không biết mình đang sợ hãi hay tức giận, hay là có chuyện gì khác, dù sao thì anh cũng đang chóng mặt.

Nụ hôn đầu của anh lại bị một kẻ hϊếp da^ʍ lấy đi một cách dễ dàng.

Thiếu niên hôn anh một cách bừa bãi, vươn đầu lưỡi ra sức liếʍ láp anh, rất vội vàng gấp gáp không có kết cấu gì.

"Ưʍ..." Bạch Hân quay đầu muốn trốn, thiếu niên vội vàng đuổi theo, ngậm lấy môi anh không buông, liều mạng mυ"ŧ lấy đầu lưỡi anh.

Khoang miệng nam sinh rất sạch sẽ, hơi thở thơm tho, Bạch Hân tuy thấy đau đớn ủy khuất nhưng tuyệt không thấy ghê tởm.

Trong một màn môi lưỡi rượt đuổi, nam sinh đã đút hết ngón tay vào, đâm chọc ra vào, rồi lại xoay tròn.

Cảm giác hai ngón tay chen vào rất căng, Bạch Hân dùng sức rút đầu lưỡi đã bị liếʍ đến tê dại về, choáng váng nói: "Cậu, cậu cưỡиɠ ɧϊếp tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."

“Báo cảnh sát đi.” Nam sinh liếʍ môi, điên cuồng nói: “Kể cả báo cảnh sát tôi cũng muốn anh.”

Bạch Hân bắt đầu khóc như trẻ con, anh chưa bao giờ khóc như vậy: "Tại sao chứ?"

“Anh rất đẹp, ngay lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã cứng rồi.” Thiếu niên nói rất nghiêm túc, giống như một đứa trẻ không biết gì đang dỗ dành người lớn: “Đừng khóc, sẽ không đau lắm đâu. Lần đầu tiên cứ nhịn một chút là được."

Bạch Hân liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng ướt đẫm: "Tôi không có! Cậu cưỡиɠ ɧϊếp tôi, là tội phạm hϊếp da^ʍ!”

Thiếu niên lại bắt đầu chơi xấu: “Tôi không quan tâm!” Cậu lại đút ngón tay thứ ba vào hậu huyệt Bạch Hân, vội vàng hôn anh: “Tôi muốn anh!”

Bạch Hân cảm thấy mông rất trướng, môi bị nam sinh gặm cắn đến đau đớn, chắc chắn đã sưng lên rồi.

Trong lúc hỗn loạn, không biết nam sinh đã đâm vào đâu khiến cả người anh run lên bần bật như bị điện giật.

Thiếu niên cũng cảm giác được phản ứng của anh, cao hứng hỏi: "Tôi tìm được rồi, vừa rồi có phải anh cảm thấy rất thoải mái không?"

Bạch Hân không biết cậu đã tìm thấy thứ gì, khoảnh khắc vừa rồi quá đột ngột, quá nhanh, anh chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, không biết có thoải mái hay không.