Chương 9: Ra tay một lần nữa

Ngày qua ngày Trương Ngọc Hân chỉ chú tâm học tập sau giờ trên lớp, nên cô ít khi chạm mặt Mạc Tử Thành, một phần cô không muốn nhìn thấy anh ta, cô vẫn sợ hãi sau nhưng gì chứng kiến anh ta làm ngày hôm đó.

Còn về phần cô gái kia nghe nói đã bị nhà trường đuổi học, những vết thương trên mặt cô ta giờ sao rồi Trương Ngọc Hân cũng không biết. Mạc Tử Thành đúng là con người máu lạnh, cô ta nhất định rất đau khổ, với khuôn mặt ấy sống cũng không bằng chết, vết sẹo ấy có lẽ theo cô ta cả phần đời còn lại.

Ngày đầu trong tuần học mới Trương Ngọc Hân dậy sớm cột tóc đuôi gà, đóng khẽ cửa chạy ra khỏi nhà Mạc Tử Thành. Cứ như vậy cô đã không thấy mặt anh ta mấy ngày nay rồi, cảm giác cũng thoải mái hơn nhiều.

Hôm nay đến phiên cô trực nhật, cô nhanh nhẹn thay nước lau bảng, quét dọn lớp học. Một đám con gái tụ tập lại phía cuối lớp học, cắn hướng dương la liệt rồi phun tứ tung vỏ ra sàn nhà. Cô càng quét dọn, các người họ càng cố tình vứt vỏ xuống, trong lòng có chút khó chịu nhưng cô cũng không lên tiếng, cứ vậy mà quét đi quét lại.

“Các cậu có thể bỏ rác vào túi được không? Mình đang quét lớp.” Cô nhíu mày khó xử, tay vẫn quét đều đều.

“Cô trực nhật quét là đúng, quét cho sạch một chút!”

“Đây nữa, chỗ này nữa!”

“Haha.”

Vừa nói bọn họ vừa quá đáng vứt một nắm giấy rác ra sàn, nhếch mép cười Trương Ngọc Hân.

“Các cậu đừng quá đáng! Rõ ràng các cậu cứ phun tứ tung ra cho Ngọc Hân dọn đi dọn lại!” Tự nhiên Trương Ngọc Hân thấy Tạ Lan Chi phi ra, giọng nói có chút tức giận nhưng lời lẽ có phần run rẩy.

Quả nhiên lời nói của Tạ Lan Chi làm cho bọn họ thêm tức giận, đôi mắt trợn lên nhìn hai người trắng trợn.

“Chậc chậc! Con heo! Mày muốn bị đánh chết hay muốn ăn cám lợn mà dám can ngăn chuyện của tao?”

Trương Ngọc Hân giựt giựt tay áo Tạ Lan Chi, ra hiệu mặc kệ họ, đừng làm mọi chuyện thêm rối lên, cô ấy hiểu ý nhưng vẫn bặm môi như muốn ra tay rửa nỗi oan ức, quay ra nhìn bọn họ, cô ấy lại càng sợ hơn, đám người xung quanh hai người nhanh chóng ở trong trạng thái im lặng.

Sau đó vì có cuộc điện thoại mà đám con gái xấu xa đó đã rời khỏi lớp, Trương Ngọc Hân thở phào nhẹ nhõm vuốt vuốt ngực, không quên cô liền đảo đầu sang phía bên cạnh nhìn cô bạn vừa cố ra tay bảo vệ mình và mỉm cười.

“Cảm ơn cậu đã giúp mình!”

“Mình đâu có giúp được gì…Với lại chúng ta là bạn, đừng khách sáo như vậy mà.” Cô gái cười khổ một cái nhìn Ngọc Hân.

Giờ nghỉ trưa Trương Ngọc Hân thong thả đi dọc hành lang xuống phía căng tin nhà trường, đột nhiên cô như chết lặng. Phía trước có một đám học sinh cá biệt, nhìn qua không cần sàng lọc kĩ Mạc Tử Thành cũng lọt thẳng vào mắt cô rồi.

Mải phân vân không biết đi tiếp hay quay lại lớp, nhưng cái bụng cô không chịu nghe lời cứ rung lên liên tục. Sáng sớm chuẩn bị bữa ăn cho tên xấu xa đó rồi đi học luôn, đến giờ bụng dạ cô vẫn trống trơn, dạ dày có phần không chịu được. Phía trước rõ ràng có vài ánh mắt từ mấy người bên cạnh Mạc Tử Thành đang chăm chú về phía cô nói gì đó, khuôn mặt khá mỉa mai.

“Mạc Tử Thành, nghe nói con nhỏ đó mới chuyển đến đây, là con nhỏ quê mùa nhất khối dưới. Đợi cô ta qua đây chêu đùa chút!”

Khuôn mặt Mạc Tử Thành lạnh như tiền, đôi mắt hướng về phía trước nhìn Trương Ngọc Hân.

Trương Ngọc Hân lao tới thật nhanh vờ như không thấy đám người họ. Chớp mắt có một cái chân chìa ra ngáng đường làm cô không kịp trở tay ngã uỵch xuống đất.

“Yo em gái nhỏ, có sao không?” Một tên bên cạnh Mạc Tử Thành cúi xuống, đưa tay về phía Trương Ngọc Hân mỉm cười gian trá.

“T…Tôi không sao!” Cô hơi nhíu mày, khuôn mặt hơi hồng đỡ lấy tay của hắn.

Anh ta kéo cô dậy. Nhưng ngang chừng dùng hết sức lực thả tay thật mạnh làm Trương Ngọc Hân lại ngã lăn ra sàn, khuôn mặt cô hiện rõ vài tia đau đớn.

“Ai ya, tay tôi trơn quá, em không sao chứ?” Khuôn mặt rõ điển trai mà lại toát ra vô số sát khí, anh ta dùng ánh mắt viên đạn nhìn cô.

“Không sao…” Có lẽ cô nên rời khỏi đây lập tức, linh cảm nhắc mọi chuyện sẽ rối tung lên nếu cô không chuồn đi nhanh nhất có thể.

Trương Ngọc Hân gượng dậy, khuôn mặt cúi gằm xuống định tiến về phía căng tin, rất nhanh có cánh tay đưa ra giữ lấy cô lại.

“Sao lại vội vàng thế? Đi chơi với tụi anh chút không?” Anh ta lộ rõ bản tính da^ʍ dê nhìn Trương Ngọc Hân bằng ánh mắt gian xảo, ra lệnh như thánh chỉ, gu của anh ta chắc mặn lắm, lại bắt cô đi cùng chắc não có vấn đề!

“Xin lỗi, tôi sắp lên lớp, làm ơn buông tôi ra!”

“Cô nghĩ cô đang ra lệnh cho cho bổn thiếu gia đấy à?” Anh ta thay đổi thái độ, nghiến răng nhìn cô.

Trương Ngọc Hân sợ hãi, hai bên mai tóc đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng đang trước mắt Mạc Tử Thành cô không dám chống đối, nhớ lại lời nói của anh ta làm cô ghê sợ. Nhưng tên kia càng lúc được đà càng quá đáng, hắn túm lấy cổ tay cô thật mạnh làm cô càng lúc càng trở lên khó coi. Dần dần nơi này được thu hút sự chú ý của các học sinh khác, vài phút sau đã có vài người bao quanh bàn tán.

Không thể kìm nén được nữa, cô rưng rưng mắt nhìn Mạc Tử Thành, đôi mắt chứa đầy sự bất lực.

“Vậy mày nghĩ mày là ai mà cô ta không ra lệnh được cho mày?” Mạc Tử Thành quả nhiên tức giận, túm lấy cổ áo hắn ta cao giọng .

“C…Cậu làm gì thế? Buông tôi ra!”

Một đấm giáng xuống ngay chính giữa mặt tên đó, Mạc Tử Thành lắc lắc cổ tay, tia mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt như đang không hiểu gì của anh ta.

“Tao nói cho mày biết, nha đầu này không phải để cho chúng mày nạt nộ lên tiếng.” Mạc Tử Thành nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh cáo, buông lời xong anh phun nước bọt xuống đất, khuôn mặt có chút tức giận giọng nói đầy khó chịu.

Đám người họ bị một phen hú vía, Mạc Tử Thành xưa này là con người lạnh lùng thích đánh đấm và bắt nạt người khác, chưa bao giờ ra tay với anh em, vậy mà nay lại đánh lão nhị đi theo anh ta lâu như vậy không nương tay, quả là giữa hai người một nam một nữ này có mối quan hệ mờ ám