“Này, cô tưởng tôi sẽ ôm cô à” người đàn ông cao lớn nhìn xuống Kỷ Hoài Hương đang nằm trên mặt đất, đôi môi mỏng mím lại vui vẻ, đôi mắt đen hẹp lại sáng lên.
Kỳ Hoài Hương ngẩng đầu lên, có lẽ vì ngã xuống mà bây giờ có chút đau nhức, đôi mắt trong veo lóe lên tia sáng thanh tao , nhẹ nhàng. Cô không nói gì, chăm chú nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần đen trước mặt.
Ánh mắt của cô gái này quá mức trắng trợn, Cố Vô Cẩn bị nhìn có chút không được tự nhiên, anh thu lại nụ cười, từ trong túi móc ra một điếu thuốc đưa lên miệng, “Cô cứ nhìn tôi làm gì?”.
Kỷ Hoài Hương hạ giọng, nói từng chữ: “Thấy người ta bị ngã mà anh không hỗ trợ, không chỉ không có chút phong độ nào mà còn không có lương tâm”.
Cố Vô Cẩn nheo mắt lại: "Muốn tôi đỡ cô đứng lên?".
"Không cần." Kỷ Hoài Hương một tay chống đỡ tự mình đỡ dậy, vỗ vỗ quần áo, đứng cách đối phương nửa mét.
Cố Vô Cẩn châm thuốc, nheo mắt, chậm rãi thổi thuốc ra, làn khói mỏng chậm rãi tán đi, “Cô là người mà ông bà tôi nói có thể điều chế nước hoa mang hương thơm của mẹ tôi sao?”.
"Không có khả năng 100%." Kỷ Hoài Hương nhăn mũi, mùi thuốc nồng nặc, mũi có chút ngứa, cô nhịn không được lui về phía sau mấy bước.
Cố Vô Cẩn hút một hơi, cắn điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn Kỷ Hoài Hương: “Mùi thuốc khó chịu sao?”.
“Đối với điều hương sư chiếc mũi rất quan trọng, mùi thuốc sẽ ảnh hưởng đến đến hệ hô hấp” khứu giác của cô rất nhạy cảm càng dễ bị ảnh hưởng hơn.
“Ah, con gái thật là lắm chuyện” Cố Vô Cẩn tiến gần mấy bước, hút sâu một hơi, phả một làn khói về phía cô, khiến cô bị sặc nghẹn ngào hắt hơi.
Kỷ Hoài Hương bịt mũi, lại hắt hơi, lùi về phía sau mấy bước, đến tận bên cạnh giường không còn đường lui, cô mới dừng lại. Mũi cô ngứa ngáy, Kỷ Hoài Hương liên tục hắt hơi ba cái, hai mặt trực trào nước, cô trừng mắt nhìn Cố Vô Cẩn vẻ ngoài đẹp trai mà hành động lại hung ác, giọng nặng nề lên án: “Sao anh lại đáng ghét như vậy”.
Cố Vô Cẩn hung hăng giật giật khóe miệng, "Không phải cô nói cô là người điều chế hương sao? Vậy nói cho tôi xem trong thuốc lá có thành phần gì?”.
"Tôi không chỉ biết thành phần của thuốc lá, mà còn biết sự nguy hiểm của việc hút thuốc" ánh mắt cô nhìn về phía Cố Vô Cẩn đang dùng hai ngón tay giữ điếu thuốc ngoài miệng, “Hút thuốc rất dễ làm tổn thương xương của con người, huyết áp trái tim không bình thường, dễ mắc ung thư trong khoang miệng, ung thư vòm họng, bệnh dạ dày, tóc ngày càng thưa thớt, thậm chí hói đầu”.
Ánh mắt cô đảo quanh trên mặt đối phương, nhìn nụ cười trên mặt Cố Vô Cẩn biến mất, nói tiếp: “Hơn nữa, hút thuốc có thể gây ra bất lực”.
“Cô...”.
Cố Vô Cẩn không ngờ lời nói của đối phương lại chấn động như vậy, hắn cầm điếu thuốc, ngón tay run rẩy, tai đỏ bừng, sắc mặt khó coi: "Cái gì bất lực... cô không thấy xấu hổ hả?”.
Kỳ Hoài Hương chớp chớp đôi mắt đen láy, lớn tiếng phản bác: “Tôi có lòng nhắc nhở”.
Cố Vô Cẩn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, nhưng cô bịt mũi nên nhìn không rõ biểu tình, hắn che tàn thuốc trong lòng bàn tay, lời nói đứt quãng, trên mặt tràn đầy thiếu kiên nhẫn: “Tôi không quan tâm liệu cô có ý tốt hay không. Bây giờ, ngay bây giờ, ngay bây giờ, hãy ra khỏi căn phòng này”.
“Tiểu tử thối, con tính đuổi ai, là ta bảo cho con bé Hoài Hương vào đây”.
Vào lúc này, Trần lão thái thái đi đến, trừng mắt nhìn đứa cháu ngoại chưa bao giờ làm mình bớt lo chút nào”.
“Bà ngoại, con nghe nói người muốn cô ấy điều chế nước hoa sao” Cố Vô Cẩn khuyên can: “Nếu bà muốn điều chế, con có thể công ty điều hương sư làm cho bà”. Điều hương sư đều phải mất bảy tám năm trong nghề mới có năng lực điều chế nước hoa, mà Kỷ Hoài Hương mới chỉ là sinh viên năm nhất đại học, anh không tin cô biết điều chế nước hoa.
“Bọn họ đều không thể làm ra mùi hương mà ta muốn. Ta và ông ngoại con đều đã quyết định để Hoài Hương thử xem, con cũng chớ xem thường người ta”. Trầm lão thái thái nhìn Kỷ Hoài Hương bằng ánh mắt hiền lành, mỉm cười nói: “Hoài Hương, đây là cháu ngoại của ta Cố Vô Cẩn, con có việc gì cứ nói với nó, thằng bé cũng học đại học S, hai đứa học cùng trường, thuận tiện giúp con giải quyết rắc rối”.
Kỷ Hoài Hương buông tay bịt mũi ra, đang định từ chối thì ánh mắt lại rơi vào khuôn mặt lạnh lùng của Cố Vô Cẩn, cô gật đầu đồng tình: “Vậy làm phiền Cố tiên sinh”.
"Bà ngoại! " Cố Vô Cẩn không vui.
“Con cũng biết bà ngoại rất muốn chiếu cố cho con…” Trầm lão thái thái lấy tay lau khóe mắt, giọng nói già nua run rẩy, có vẻ buồn bã.
Cố Vô Cẩn vô lực mấp máy môi mỏng, cam chịu: “Dạ vâng, con nghe bà”.
Trầm lão thái thái hài lòng thả tay xuống, khóe mắt không chút ươn ướt nào, “Đúng là cháu ngoan của ta!”.
Sau lưng Cố Vô Cẩn, Kỷ Hoài Hương bước đi rất chậm, ánh mắt dính trên chân đối phương, người đàn ông thân hình cao lớn cường đại nhưng lại vì bước chân khập khiễng mà bị hủy hoại mỹ cảm. Đôi chân bước chạm đất một cao một thấp, giống như một khối ngọc đẹp lại có đốm đen, không những mất thẩm mỹ mà còn khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.
Cố Vô Cẩn quay đầu nhìn về phía Kỷ Hoài Hương, nhìn vào đôi mắt đen trong veo của cô, bên trong cũng không có thương cảm hoặc là khinh bỉ, "Lên xe đi".
“Làm phiền cậu rồi”.
"Hừ" Cố Vô Cẩn hừ lạnh một tiếng.
Kỷ Hoài Hương đi đến bên cạnh xe, mở cửa sau bước vào.
Cố Vô Cẩn từ trong kính nhìn cô một cái, cô gái im lặng rúc vào gần bên cửa. Coi như cô thông minh, biết xem sắc mặt người khác, có thể ý thức được anh không thích cô.
Một dãy biệt thự rất yên tĩnh, lúc này mặt trời nắng chói, ánh đèn trong xe buông xuống, chiếu sáng khuôn mặt Cố Vô Cẩn như một khe sáng, kiến anh càng tuấn tú quyến rũ hơn.
“Cô muốn đi đâu?”.
Nhìn vào gương, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô gái, đối phương không một điểm xấu hổ, chỉ thấy đôi mắt màu đen xinh đẹp của cô chớp chớp, giọng nói có chút trầm thấp như thôi miên, “Làm phiền anh đưa tôi đến đại học S, nhưng trước hết tôi muốn đi mua một ít bánh ngọt trước đã."
Phụ nữ thật rắc rối.
Cố Vô Cẩn di chuyển ánh mắt, hừ lạnh một tiếng.