Chương 7

Buổi sáng thứ bảy, mặt trời lên rất sớm, xung quanh ký túc xá đều là cây hoa xanh tươi, gió hè thổi nhè nhẹ, hương thơm thoang thoảng bay vào phòng khiến người ta cảm thấy tình sảng khoái, tâm tình vui vẻ.

Toàn bộ dãy đường này đều là khu biệt thự nhà giàu, nơi vắng vẻ căn bản không có xe bus đi qua. Kỷ Hoài Hương xuống taxi, đi đến trước cổng sắt của biệt thự, bấm chuông.

“Là Kỷ tiểu thư phải không? Lão tiên sinh cùng lão phu nhân của chúng tôi đang chờ cô, mời cô đi theo tôi” người mở cửa là dì Phùng, người giúp việc của Thẩm gia.

“Dạ vâng, đã làm phiền cô rồi”.

Từ cổng sắt đến lối vào tòa nhà có một khoảng cách nhất định, hai bên đường trồng những khóm hoa nổi tiếng, những bông hoa rực rỡ sắc màu, nở rộ um tùm, tô điểm thêm cho tuổi trẻ bình dị, đẹp tuyệt mỹ như biển hoa.

Bên trong biệt thự, phòng khách rộng rãi được trang trí bằng nội thất bằng gỗ lim, rất cổ kính, khiến người ta nhìn thoáng qua đều có cảm giác đây là một gia tộc thế gia.

"Lão tiên sinh, Lão phu nhân, Kỷ tiểu thư đã đến". Dì Phùng đưa người đến trước mặt Trầm lão thái thái.

“Cháu là người điều hương của của hàng hôn hương sao?” Trầm lão thái thái có chút kinh ngạc, không ngờ điều hương sư lại trẻ như vậy “Cháu vẫn còn đang đi học à?”.

Hai vị lão nhân ăn mặc đơn giản và tao nhã, Kỷ Hoài Hương đứng cạnh bàn trà, lễ phép gật đầu đáp: “Chúc hai vị có một ngày tốt lành, cháu là Kỷ Hoài Hương đang làm việc ở cửa hàng hôn hương, hiện tại cháu đang học ở đại học S ạ”.

“Ah? Đại học S...? Cháu thật là thông minh”. Ánh mắt sáng ngời có thần của Trầm lão gia tử giảm đi vài phần lợi hại: “Cháu ngoại của chúng ta cũng đang học tại đại học S”.

“Vậy sao? Thật là có duyên quá”.

Vẻ mặt Kỷ Hoài Hương không hề kiêu ngạo không tâng bốc, cũng không nói gì thêm. Nhìn gia thế của Thẩm gia, có thể thấy không phải ai cũng có thể tiếp xúc, nếu hiện tại cô hấp tấp nói nhiều trước mặt hai người, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta cho rằng cô muốn trèo cao.

“Đừng đứng nữa, cháu lại đây ngồi, chúng ta nói về việc điều chế nước hoa kí ức”. Cô bé trước mặt bộ dáng quá quyến rũ, quá phận xinh đẹp lại thanh nhã, thật dễ khiến cho người khác cảm thấy cô bé không đứng đắn, nhưng đôi mắt đen trong veo lại trong trẻo và thuần khiết, tạo cho người ta ấn tượng tốt, vô cùng duyên dáng và thuần khiết. Trầm lão thái thái đã sống hơn nửa đời người đương nhiên hiểu được lòng người như thế nào.

Kỷ Hoài Hương ngồi xuống chiếc ghế cách Trầm lão thái thái không xa, “Xin hỏi hai vị muốn điều chế loại nước hoa như thế nào ạ?”.

“Ta nghe nói cháu có thể điều chế ra nước hoa tỉnh dậy là có thể nhớ lại mùi hương, có phải vậy không?” Trầm lão thái thái không biết cô bé thật sự có năng lực như vậy không.

‘Đúng ạ, nhưng xác suất thành công không phải là trăm phần trăm” có phải mùi hương giống hệt trong trí nhớ không, cô cũng không thể đảm bảo chuyện này.

Đôi mắt nửa đυ.c ngầu của Trầm thái thái sáng lên, khuôn mặt càng dễ gần, “Cho dù không điều được ta cũng không trách cháu, đây chẳng qua là mong muốn của ta và lão gia tử, nếu không thể thực hiện được, coi như làm lão thiên gia thất vọng mà thôi” thanh âm của bà nhiều hơn vài phần bi thương: “Nước hoa ta muốn cháu điều chế là mùi hương của con gái ta, con bé đã mất rất nhiều năm trước. Ta cùng lão gia tử đều đã già rồi, chỉ sợ sau này liền không thể nhớ rõ con bé nữa”.

Kỷ Hoài Hương đã hiểu rõ ý của Trầm lão thái thái, đa số những đơn hàng trước đây cô nhận đều giống như bà vậy, hy vọng có thể ngửi thấy hương mà nhớ đến người.

“Về phần nguyên liệu điều chế, nếu cháu cần cái gì cứ nói với chúng ta”.

Trầm lão thái thái có chút bức thiết: “Hồi Dao Dao còn sống không thích dùng nước hoa, nhưng trêu người con bé luôn có mùi thơm dễ chịu, nhàn nhạt, hơi giống mùi sữa, vừa giống mùi hoa, ngay cả quần áo của con bé cũng sẽ dính mùi thơm trên cơ thể, lại hay dán vào ta làm nũng, tiểu quỷ thơm thơm lại biết dỗ người, ta không thể làm được gì con bé...”.

Nói về quá khứ của con gái, khuôn mặt đầy yêu thương của Trầm lão thái thái ánh lên sự dịu dàng khó tả.

Cùng hai vị lão nhân nói chuyện xong, dì Phùng dẫn Kỷ Hoài Hương sang phòng con gái Trầm lão thái thái.

“Kỷ tiểu thư, đây là phòng của tiểu thư, lão phu nhân nói cô có thể xem đồ đạc bên trong, tôi ở bên ngoài, nếu có chuyện gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào”.

“Được ạ, cảm ơn dì Phùng”.

Phòng của con gái Trầm lão thái thái rất trộng, lắp đặt những thiết bị sang trọng quý phái, không một vết bụi. Gần cửa số, trên chiếc bàn làm việc màu trắng có một chiếc bình thủy tinh màu xanh đậm, trong đó cắm vài bó hoa cúc vàng tươi, trên cánh hoa tươi vẫn còn dính lấy bọt nước, chắc hẳn là mới thay, khắp nơi đều là dụng tâm, có thể thấy hai người đều có sự ấm áp, nỗi nhớ da diết với con gái.

Căn phòng không chỉ chứa đầy nhiều đồ thủ công đẹp mắt mà còn có một kệ sách chứa đầy sách. Kỷ Hoài Hương ngạc nhiên khi thấy ngăn trên cùng của giá sách chất đầy những cuốn sách liên quan đến liệu pháp hương thơm, một trong số đó là cuốn “Đại hương thừa” do Minh mạt hương học sáng tác.

Đôi mắt đen láy của Kỷ Hoài Hương tràn đầy hưng phấn, khóe mắt hơi nhếch lên, vô cùng xinh đẹp. Cô nhịn không được kiễng chân lên với lấy cuốn sách. Giá sách hơi cao Giá sách hơi cao, đầu ngón tay của cô gần như không thể chạm tới góc giá sách.

“Ai cho cô chạm vào những thứ đó!”.

Một giọng nói đột nhiên từ phía sau truyền đến, trầm thấp dễ nghe nhưng lại mang theo sự lạnh lùng nồng nàn.

Tim Kỷ Hoài Hương đập thình thịch,kinh ngạc quay đầu lại, trước mắt cô là một khuôn mặt tuấn tú, cô lập tức hoảng hốt lùi lại, lại bị cái chân còn lại vịn được cả người té xuống đất.

Người đàn ông phía sau cô đưa tay ra, nhưng ngay lúc cô đang nghĩ anh muốn đỡ lấy cô thì tay anh đột nhiên rút lại khoanh tay trước ngực, người đàn ông đứng im lặng nhìn cô ngã xuống.