Chương 40

Cố Vô Cẩn nhắm mắt lại dựa vào ghế sô pha, ngón tay anh vuốt ve mái tóc đen dài của Kỷ Hoài Hương, quấn thành một vòng rồi thả ra, “Em không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết”.

Kỷ Hoài Hương sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra là anh đang giải thích cho cô.

“Vâng ạ, em tin anh mà...” Kỷ Hoài Hương ngoan ngoãn gật gật đầu.

Trong nhà vệ sinh, Kỷ Hoài Hương sửa sang lại quần áo, cô nhìn mình trong gương, đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, khóe mắt nhếch lên, lộ vẽ tâm tình vui vẻ. Người ta thường nói phụ nữ khi yêu thì sẽ trở nên đẹp hơn, những lời này thật đúng là không có sai.

Cửa phòng rửa tay bị mở ra, một bóng người mặc quần áo màu trắng đi đến, người kia lao tới đẩy cô ra, Kỷ Hoài Hương còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy đến cạnh bồn rửa tay, da thịt mềm mại bên hông trực tiếp đập vào bệ đá cẩm thạch.

Một hồi đau đớn kịch liệt bên hông truyền đến, Kỷ Hoài Hương nhíu chặt mày, trong phút chốc, khóe mắt cô tràn đầy nước mắt. Cô quay đầu nhìn kẻ chủ mưu Bạch Ny Ny đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt hung hăng kiêu ngạo mà nhìn cô, “Hồ ly tinh, ai cho mày cướp chồng tao, tao phải đánh chết mày”.

Kỷ Hoài Hương che lại chỗ bị đau, cô nhớ lại lời Chu Tử Thịnh vừa nói việc Bạch Ny Ny cắn đứt lỗ tai ai đó, hiện tại chỉ đem cô đẩy ra, ngược lại có vẻ còn thủ hạ lưu tình. Trong mắt cô hiện lên một tia lạnh lùng, “Tôi nói rồi, Cố Vô Cẩn không phải chồng của cô”.

“Cha tao nói, tao sẽ được gả cho anh ấy” Khuôn mặt trắng nõn của Bạch Ny Ny có chút vặn vẹo, “Ai cũng không được cướp đi đồ của tao”.

Kỷ Hoài Hương sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nhìn Bạch Ny Ny, “Một người điên như cô cũng muốn xứng đôi với anh ấy? Cô đang nói chuyện hoang đường viển vông gì vậy” Cô chậm rãi đi về phía Bạch Ny Ny, ánh mắt sắc lại, “Anh ấy có cuộc sống của riêng mình, không phải chỉ mấy câu nói điên khùng của cô là liền thuộc về cô”.

Cô thật vất vả, kiên trì lắm mới có được anh, bất kể là ai cũng không thể cướp đi của cô, cho dù là đắc tội đến Bạch gia, cô tuyệt đối cũng không nhượng bộ nửa bước.

Bạch Ny Ny bị dọa đến lùi về sau một bước, "Hồ ly tinh, mày muốn làm gì?” Người phụ nữ trước mặt thực sự rất đáng sợ, rõ ràng là vô cùng hung ác.

Kỷ Hoài Hương đi đến trước mặt cô, môi đỏ mọng lạnh lùng nói: “Không phải cô bảo tôi là hồ ly tinh sao?” Cô dùng một tay đẩy Bạch Ny Ny xuống đất, đứng từ trên cao nhìn cô ta, “Đừng tưởng cô bị điên, thần kinh có vấn đề thì tôi sẽ không so đo với cô” Cô có nụ cười rất đẹp, chỉ cần ai ai đυ.ng vào Cố Vô Cẩn, cô nửa phần, nửa điểm cũng không cho phép, cô thù rất dai.

Bạch Ny Ny bị tức điên rồi, từ trước đến giờ vẫn chưa ai dám ra tay đánh cô, cô ta khóc lớn lên, “Mày dám đẩy tao, tao sẽ nói cho ba ba, nhất định ba tao sẽ dạy cho mày một bài học con hồ ly tinh độc ác”.

“À”.

Kỷ Hoài Hương nhìn Bạch Ny Ny đang nằm trên mặt đất lăn lộn, trong lòng nghẹn tức giảm xuống vài phần, eo cũng không còn đau đớn nữa, cô cười nhẹ nhàng nói: “Đi đi, đi đi, một hồ ly tinh xinh đẹp như tôi cũng rất thích đâm thọc, nói chuyện thị phi, đợi tí nữa tôi sẽ nói với bạn trai Cố Vô Cẩn của tôi cô khi dễ tôi”.

Bạch Ny Ny nghe vậy, tiếng khóc dừng lại, cô ta muốn đứng dậy cắn cô, nhưng nhìn ánh mặt lạnh lùng, sắc bén của cô, cô ta lại không dám, người phụ nữ này không giống với những người trước đây có ta thường bắt nạt..., “A..., sao mày lại đáng ghét như vậy” Cô ta hung dữ mắng to, “Chị Tưởng nói không có sai, mày chính là yêu xà” Vừa xinh đại lại nham hiểm.

“Chị Tưởng?” Lông mi Kỷ Hoài Hương hơi cong lên, ở đây những người cô biết họ Tưởng thì chỉ có Tưởng Mộng Vãn.

“Là Tưởng Mộng Vãn sao?” Cô hỏi.

Bạch Ny Ny ý thức được mình đã nói lỡ miệng, đôi mắt mở to liếc qua liếc lại, “Không nói cho mày”.

“À, dù cô không nói thì tôi cũng biết tối nay cô ấy mặc váy màu trắng” Kỷ Hoài Hương ôn nhu cười cười.

“Mới không phải, đồ ngốc, chị ấy hôm nay mặc chiếc váy màu tím” Bạch Ny Ny tràn đầy ghét bỏ.

Hóa ra đúng là Tưởng Mộng Vãn thật.

Kỷ Hoài Hương thu lại biểu cảm, nhìn thấy Bạch Ny Ny nằm dưới đất, vẻ mặt chăm chú nói: “Cố Vô Cẩn là của tôi, tôi không muốn nghe cô gọi anh ấy là chồng nữa, Bạch Ny Ny, so với độ điên, cô không phải đối thủ của tôi đâu...”.

“Sao em đi lâu vậy?”.

Cô gái ngồi xuống, Cố Vô Cẩn tự nhiên ngồi gần cô hơn.

"Gặp một chút việc" Kỷ Hoài Hương hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Nhưng em đã giải quyết xong rồi”.

Cố Vô Cẩn nhíu mày, đang muốn hỏi ai gây chuyện với cô, thì bên kia Bạch Thế Hùng sắc mặt tràn đầy tức giận mang người đi tới.