Chương 39

"Cố Vô Cẩn".

Đối phương nhìn thấy Cố Vô Cẩn quay lại nhìn mình, cô vui vẻ bước tới: "Ba ba không có lừa em, anh thật là đẹp trai”.

Cố Vô Cẩn nhíu mày, không nhận ra người trước mặt: "Em còn đói không? Muốn ăn chút gì không?" Hắn không để ý tới người kia, hỏi Kỷ Hoài Hương.

“Không cần, em no lắm rồi” Kỷ Hoài Hương nhìn cô gái, trong lòng có dự cảm không tốt, “Chúng ta trở về ngồi đi”.

"Em là Bạch Ny Ny" Thấy Cố Vô Cẩn không trả lời, Bạch Ny Ny nhếch khóe miệng, có chút không vui, "Sao anh lại không để ý đến em, anh là chồng của em mà”.

Nghe được đối phương tự giới thiệu, Cố Vô Cẩn lúc này mới nhìn về phía cô ta, khi nghe thấy đối phương xưng hô như vậy với mình, hàng mi xinh đẹp của anh nhíu chặt lại... Anh nói: “Bạch gia không dạy cô phải có liêm sỉ à?”.

Những người xung quanh rất ngạc nhiên khi nghe Bạch Ny Ny nói, Cố gia Nhị thiếu gia đã trở thành con rể Bạch gia?.

Một người què và một người điên? Ha ha, có chuyện thú vị để xem rồi.

"Bây giờ anh không phải là chồng của em, sau này anh sẽ là chồng của em. Bạch Ny Ny rất thích anh, Cố Vô Cẩn là người tốt nhất cô từng gặp khi lớn lên".

"Bệnh tâm thần".

Khóe miệng Cố Vô Cẩn giật giật, không muốn so đo với một người có vấn đề về thần kinh, kẻo chỉ số thông minh của anh sẽ bị hạ xuống. Anh mang theo Kỷ Hoài Hương quay người, đi được vài bước, Bạch Ny Ny ở phía sau ngạc nhiên hét lên: "A... chân anh có vấn đề...?".

“Chồng ơi, anh yên tâm, em sẽ không bởi vì chân anh có vấn đề mà không cần anh” Bạch Ny Ny còn nói thêm.

Trán Cố Vô Cẩn nổi gân xanh, tiếp tục bước về phía trước.

Những vị khách bên cạnh nghe được lời nói của Bạch Ny Ny thì đều nhịn không được cười ra tiếng, một kẻ ngốc không chê một kẻ bị tật, rốt cuộc là ai ghét bỏ ai?

Kỷ Hoài Hương ngồi xuống ghế sô pha, nheo mắt nhìn Bạch Ny Ny theo đám đông. Người kia chỉ chăm chú nhìn người đàn ông của cô, vừa rồi cô ta lớn tiếng gọi bạn trai cô là "chồng", khiến cô rất không thoải mái, rất tức giận.

Chu Tử Thịnh nâng ly hướng phía Cố Vô Cẩn: “A Cẩn, cậu có mị lực vô cùng nha...” Anh trêu ghẹo nói.

“Chồng ơi...” Bạch Ny Ny lại hét lên.

“WTF?” Chu Tử Thịnh một hơi phun ra rượu, "Tớ không có nghe nhầm chứ”.

Phương Tranh tránh được kịp thời, "Cận không có nghe lầm, Cẩn ca, lúc này rất kí©h thí©ɧ đó” Anh lén liếc nhìn vụиɠ ŧяộʍ đánh giá sắc mặt của Kỷ Hoài Hương, khuông mặt không biểu tình, đoán chừng là bị nghẹn lại.

“Cút đi, tôi mà nghe cô hét thêm lần nữa, tôi sẽ kêu người bịt miệng cô lại” Cố Vô Cẩn lạnh lùng nói ra.

Đôi mắt sáng của Bạch Ny Ny di chuyển xung quanh, cô nhanh chóng che miệng lại, "Cố Vô Cẩn, em không gọi anh là chồng nữa" Cô dừng lại một chút, mới tiếp tục mở miệng: "Chờ về sau lại gọi".

“Không được, về sau cô cũng không được gọi” Kỷ Hoài Hương mở miệng ngắt lời cô ta, ngữ khí vững vàng: "Anh ấy là của tôi, chỉ có thôi mới có thể gọi anh ấy là chồng”.

Bạch Ny Ny cắn cắn môi, trừng mắt nhìn cô, "Cô là ai...? ".

“Tôi là bạn gái của Cố Vô Cẩn” Kỷ Hoài Hương rất lịch sự, trả lời mọi câu hỏi.

“Không được, tôi cũng muốn làm bạn gái của Cố Vô Cẩn.” Bạch Ny Ny thủ sẵn tư thế, vẻ mặt hưng phấn.

Kỷ Hoài Hương nhẹ nhàng hít sâu vài hơi, tuy cảm thấy sảng khoái nhưng cũng không thể so đo với người có vấn đề về thần kinh.

“Cố Vô Cẩn, em làm bạn gái của anh được không?” Bạch Ny Ny túm lấy chiếc quần trắng của cô, trên mặt hiện lên sự phấn khích.

“Tôi thấy cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy, Bạch gia vẫn chưa chữa khỏi bệnh cho cô.” Cố Vô Cẩn nhếch môi mỏng, lời nói phát ra thật tàn nhẫn và độc ác, "Bạch gia không có ai sao? Rõ ràng là đang đem cô thả chạy loạn, bây giờ cô không đi, tôi đảm bảo sẽ làm cô so với hiện tại càng thêm điên”.

Bạch Ny Ny lại ủy khuất lại sinh khí, "Anh chết chắc rồi, em sẽ đi nói cho ba ba rằng anh không quan tâm em” Nói xong cô ta bỏ chạy.

Cố Vô Cẩn nửa phần đuôi mắt cũng không muốn nhìn cô ta.

“Trời ạ, tôi nói này, cô tiểu thư Bạch gia này cũng thật đáng yêu” Phương Tranh lau nước mắt trên khóe mắt rồi bật cười. Chu Tử Thịnh rót một ly rượu và lắc lắc chất lỏng màu đỏ tươi trong ly. "Chậc chậc, xem ra cậu không biết, mấy năm trước, cô ta đã cắn đứt một cái tai của một người bạn cùng lớp khi phát điên, cậu lại thấy đáng yêu à”.

"..., không thể nào, mạnh như vậy sao? Bộ dạng xinh đẹp và tao nhã như vậy, thật sự là không nhìn ra được..." Phương Tranh nghĩ đến Bạch Ny Ny miệng đầy máu tươi, trong miệng là một cái lỗ tai sởn hết cả gai ốc, “Thật là cực phẩm, tớ vô phúc không có được”.

“Lần này về nước, Bạch gia còn muốn kín đáo đưa người cho A Cẩn, hừ, tính toán cũng rất cẩn thận”.