Chương 41

“Là cô đánh con gái của tôi?” Bạch Thế Hùng trợn mặt lên tiếng chất vấn Kỷ Hoài Hương đang ngồi bên cạnh Cố Vô Cẩn.

Bạch Thế Hùng vừa mở miệng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, xem ra tối nay Bạch gia đang cố gắng tạo mối quan hệ với Cố gia Nhị thiếu gia. Bạch Thế Hùng vừa nói gì thế? Bạn gái mà Cố gia Nhị thiếu gia mang đến đánh Bạch tiểu thư? Mọi người dựng thẳng lỗ tai lên, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào những người đó.

“Chuyện còn chưa rõ ràng, Bạch gia các người liền muốn lên tiếng đổ tội sao?” Cố Vô Cẩn không vui nhìn về phía Bạch Thế Hùng, cười lạnh một tiếng.

“Cậu xem”.

Bạch Thế Hùng kéo con gái Bạch Ny Ny từ phía sau ra, cho anh xem vết bẩn trên người cô, “Chính là người mà cậu mang đến, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chường, hung hăng kiêu ngạo mà đẩy ngã con gái của tôi”.

“Là nó, là nó đánh con” Bạch Ny Ny lên án Kỷ Hoài Hương, hung ác trừng mắt nhìn cô.

Mọi người đều nhìn thấy chiếc váy trắng vô cùng bẩn của Bạch Ny Ny, như thể nó bị rơi xuống đất.

“Hừ, có té ngã cũng sẽ không bẩn như vậy, cô còn không phải là tự lăn lộn trên mặt đất à” Giọng nói Cố Vô Cẩn lạnh nhạt.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không khỏi bật cười, người khác không có khả năng, nhưng con gái Bạch gia đúng thật là làm ra được.

Kỷ Hoài Hương dựa vào Cố Vô Cẩn, cúi đầu không nói gì, như thể đã bị Bạch Thế Hùng dọa sợ, bộ dạng rất đáng thương. Bộ dạng nhát gan như vậy mà dám động thủ với tên điên của Bạch gia, ngược lại hoàn toàn không giống.

Nghe mọi người bàn tán, Bạch Thế Hùng trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ phiền muộn, đưa ánh mắt nhìn về phía Kỷ Hoài Hương, nghiêm nghị chất vấn: “Cô tự nói đi, chuyện là như thế nào?”.

Kỷ Hoài Hương dựa vào Cố Vô Cẩn thân thể run rẩy, như con nai con bị thợ săn dọa nạt, bối rối lại sợ hãi. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ, giọng nước trong veo như sắp tràn ra. Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, như thể mình đã bị bắt nạt rất bất công cùng ủy khuất.

Mọi người hít một hơi khí lạnh, khó trách Cố Nhị thiếu gia lại mang người đến đây, cái bộ dáng nhỏ nhắn kia, hoạt bát câu người như yêu tinh.

Cố Vô Cẩn đưa tay nắm lấy tay Kỷ Hoài Hương, giữ chặt.

“A Cẩn, người ta sợ quá”.

Giọng Kỷ Hoài Hương rất nhẹ nhàng mang theo vài phần run rẩy: "Em không có đẩy cô ấy, vừa nãy trong toilet, Bạch tiểu thư đột nhiên xông vào đẩy em, em bị đập người vào bồn rửa tay, cô ấy không đứng vũng, tự mình ngã xuống đất, sau đó cô ấy nằm xuống mặt đất bắt đầu mắng to nói người ta là hồ ly tinh, còn nói anh là chồng của cô ấy, muốn em cút đi, nếu không cô ấy sẽ nói với ba ba của cô ấy trừng trị em...” Kỷ Hoài Hương giải thích trong nước mắt: “Eo của em vẫn còn đau lắm”.

“Mày chính là hồ ly tinh” Bạch Ny Ny lớn tiếng chửi rủa, càng thêm trợ lực cho lời nói của Kỷ Hoài Hương.

Ha ha, mọi người đều nhìn Bạch Thế Hùng với ánh mắt châm chọc, mỉa mai, không ngờ con gái điên của ông ta chạy đến bắt nạt, khi dễ người ta, đánh chửi cho đã xong lại còn đi mách lẻo, chắc chỉ có người không có não mới có thể làm như vậy? Cũng may mắn là cô ta có gia thế tốt, nếu không đã sớm bị người khác diệt.

Bạch Thế Hùng sắc mặt u ám, nghiến răng nghiến lợi.

Cố Vô Cẩn nắm lấy tay Kỷ Hoài Hương, đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng, “Bạch gia các người không phải có thể muốn làm gì thì làm, các người coi Cố Nhị thiếu gia là phế vật, nên không để tôi vào mắt, cái này không quan trọng, nhưng nếu người phụ nữ của tôi bị sỉ nhục mà cũng không bảo vệ được, tôi đây đến phế vật cũng không bằng” Anh nhìn Bạch Thế Hùng, mặt không biểu tình, “"Chuyện này, tôi sẽ nhớ kỹ ".

Nói xong, anh không quan tâm đến phản ứng của Cố Vô Cẩn, trực tiếp nắm tay Kỷ Hoài Hương rời đi.

Người đàn ông bước đi rất nhanh, cô đi giày cao gót nên không theo kịp, “A Cẩn, anh đi chậm một chút, em theo không kịp anh rồi”.

Người đàn ông không có chút nào phản ứng.

“A Cẩn” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.

"Cẩn Cẩn, Cố Cẩn Cẩn..." Người đàn ông dẫm chân.

Cố Vô Cẩn mạnh mẽ quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô.

“Anh làm sao vậy?”.

Đôi mắt cô gái trong trẻo, ẩm ướt, cứ như vậy tội nghiệp mà nhìn anh, trong nháy mắt, cơn tức giận trong lòng anh đã biến mất.

Anh dùng tay lau khóe mắt cô gái, đầu ngón tay nhiễm đầy bọt nước lạnh lẽo, đầu có tim có chút nhức nhối, có chút chập choạng, “ Sau này đừng tùy ý rơi nước mắt, Kỷ Hoài Hương, anh không thích” Không thích nhìn thấy bộ dạng hai mắt đẫm lệ mông lung của cô.

Thẳng đến sau này, Cố Vô Cẩn đè cơ thể mềm nhũn của cô gái trên giường, bắt nạt cô hết lần này đến lần khác, khiến hai mắt cô đẫm lệ mờ mị, hung ác đè ép.