Chương 37

“Ha ha, người tật khiêu vũ, tôi mới gặp anh ta không lâu, anh ta lấy đâu ra tự tin vậy...”.

“Không phải nói đêm nay con gái Bạch gia sẽ làm bạn nhảy của anh ta sao? Bây giờ lại mang người con gái khác ra đây là có ý gì đây?”.

“Ai nha, anh ta còn không biết xấu hổ đi ra để mất mặt, thật đúng là không sợ lúc khiêu vũ sẽ làm chân bị lộ ra sao...”.

......

Mọi người đều nói rất nhiều, như thể họ đang chờ đợi một vở kịch hay.

Kỷ Hoài Hương vừa bước ra tới liền hối hận, đối mặt với những ánh mắt dò xét, nghi vấn, châm chọc, cười nhạo, đầu quả tim như bị dao đâm một phát một dòng máu đỏ tươi rỉ ra, vừa đau đớn vừa chua sót.

“Đặt tay lên vai anh” Cố Vô Cẩn đến gần cô, một tay đặt lên vòng eo nhỏ hết sức mềm mại của cô, “Đừng mất tập trung”.

Kỷ Hoài Hương tâm trạng thực sự rất khó chịu, dường như có một thứ gì đó nghẹn ngào trong cổ họng, khó chịu và đau đớn.

“Sao em lại im lặng? Không phải em nói muốn học khiêu vũ à?” Cố Vô Cẩn ôm chặt cô hơn, cúi đầu ghé sát vào tai cô, gọi anh trầm thấp, nhẹ nhàng có từ tính: “Như thế nào? Cảm thấy ủy khuất? Hối hận khi đứng bên cạnh anh?”.

Khóe miệng người đàn ông giật giật, không đợi cô đáp lại, anh đã nói tiếp: “Hối hận cũng chẳng ích gì, đây là lựa chọn của em, Kỷ Hoài Hương, cho dù không chịu được ánh mắt ánh mắt kì thị của mọi người thì em cũng không thể chạy trốn”.

Kỷ Hoài Hương rất thông minh, thành tích học tập của cô từ nhỏ đến giờ vẫn luôn xuất sắc, học cái gì chỉ cần nhớ lại một vài lần là cô sẽ không bao giờ quên, khiêu vũ cũng như vậy. Lúc này, cô đi theo bước chân của người đàn ông, dáng người lắc lư, đường cong hoàn mỹ.

Nghe Cố Vô Cẩn nói, cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, “Em không có hối hận. Nếu như nhận hết lời chế nhạo mới có thể đứng bên cạnh anh, thì em nguyện ý nhận lời chỉ trích của hàng nghìn người”.

Dù là về sau máu chảy đầu rơi, cô cũng muốn đứng bên cạnh Cố Vô Cẩn.

Trong miệng cô tràn ngập những lời nói đầy ngọt ngào: “Em chỉ quá đau lòng cho anh, bạn trai của em em yêu thương còn không đủ, dựa vào cái gì mà bọn họ có quyền nghị luận, những người kia thật đáng ghét”.

Khóe miệng Cố Vô Cẩn hiện lên một nụ cười, anh ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay ấm áp vô tình chạm vào da thịt phía sau lưng cô, nhẹ nhàng lướt qua, non mịn bóng loáng, dịu dàng như ngọc. Đôi mắt anh tối sầm, có chút hối hận khi chọn cho cô chiếc váy này.

Gò má cô dần ửng hồng, Kỷ Hoài Hương đương nhiên cũng cảm nhận được đầu ngón tay của người đàn ông chạm vào làn da sau lưng cô.

Trong cửa hàng lễ phục, Cố Vô Cẩn chọn cho cô chiếc váy màu đỏ với phong cách đơn giản và cổ điển, điểm đặc biệt duy nhất là không có phần che phía sau. Làn da cô trắng như Thái Bạch, màu đỏ của chiếc váy càng làm nổi bật làn da của cô, không hề có một khuyết điểm nào, đẹp như một khối bạch ngọc cao cấp, khiến người ta hận không thể nhìn kỹ hơn.

Mà lúc này, người đàn ông thay đổi hành động. Anh chạm lên người cô rất nhẹ, chỉ dùng ngón tay vuốt nhẹ vị trí chính giữa. Da thịt Kỷ Hoài Hương quá mịn màng, quá nhạy cảm, so sánh với người đàn ông thì đầu ngón tay có vẻ hơi thô ráp, mỗi khi xẹt qua đều khiến cô run rẩy.

Hai người càng dựa càng gần, bên tai Kỷ Hoài Hương thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở có chút nặng của người đàn ông.

Kỷ Hoài Hương cắn cắn môi, đôi mắt đen ươn ướt lại dịu dàng, ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng thanh âm mềm mại ngượng ngùng nói: "Anh có thể kiềm chế một chút được không, hiện tại chúng ta... Vẫn không thể thân mật” Sợ đối phương hiểu lầm, cô nhanh chóng giải thích: “Chờ em đủ mười tám tuổi, chúng ta có thể được rồi”.

Cố Vô Cẩn dùng ngón tay nặng nề giữ sau lưng cô, kí©h thí©ɧ một cảm giác đau đớn, “Lộn xộn cái gì” Anh lúc nào nói muốn cô làm chuyện như vậy”.

“Em đừng cả ngày trong đầu đều có ý nghĩ như vậy với tôi, anh sẽ rất khó khăn” Người đàn ông ngữ khí ảo não, môi mỏng nhếch lên.

“Không... Không phải, em nói thân mật chỉ là hôn môi hay vuốt ve một chút thôi, không phải nói cái kia đâu” Kỷ Hoài Hương giải thích.

Cố Vô Cẩn khẽ hừ một tiếng, cằm hơi nhếch lên với vẻ mặt kiêu ngạo, “Anh chỉ mới vừa trở thành bạn trai của em, em sớm đã nghĩ đến việc hôn môi? Cô bé này, em rụt rè một chút đi”.

Đôi bàn tay đặt lên vai anh của Kỷ Hoài Hương, bị dọa suýt nữa trượt xuống.

Dưới chùm tia sáng, Cố Vô Cẩn cùng Kỷ Hoài Hương ôm nhau nhảy múa, một đen một đỏ, một cương một như, cả hai hòa quyện vào nhau khiến mọi người không dời được mắt, tuy rằng khá châm chọc, nhưng lại không thể không thừa nhận, xét về ngoại hình thì họ thực sự rất xứng đôi.