Chương 36

Ánh đèn sảnh yến hội tối xuống, chùm ánh sáng chiếu vào đôi nam nữ ở chính giữa, thu hút hết sự chú ý của mọi người.

“Bắt đầu rồi” Không biết là ai nói một câu.

Cố Luật mặc một bộ âu phục màu trắng, dáng người cao ráo, còn Tưởng Mộng Vãn mặc một bộ lễ phục màu tím, khí chất như ngọc. Hai người xứng đôi, kết hợp lại càng thêm mỹ lệ. Khi âm nhạc vang lên, hai người bắt đầu khiêu vũ.

“Anh cả Cố cùng Tưởng đại tiểu thư trông rất xứng đôi” Phương Tranh chống cằm khen ngợi.

Cố gia cùng Tưởng gia liên thủ, hai thế gia nhất định sẽ được đưa lên một tầm cao hơn, Cố lão gia tử chắc hẳn rất vui mừng” Chu Tử Thịnh đang ôm bạn gái nhìn hai người khiêu vũ trong đại sảnh”.

Tia sáng chiếu xuống, hai người phối hợp khiêu vũ theo âm nhạc, người đàn ông dáng người cao lớn, cô gái mặc chiếc váy màu thiên tử diễm lệ như hoa, mọi người chăm chú nhìn theo bước chân của hai người, hai người động tác nhuần nhuyễn trôi chảy, cảnh đẹp ý vui.

Kỷ Hoài Hương dừng động tác ăn lại, ánh mắt nhìn vào Cố Luật và Tưởng Mộng Vãn, cả hai người rất xứng đôi làm cô nhớ lại sự tình kiếp trước.

Lúc ấy, sau khi cô ra nước ngoài thi đấu, truyền ra tin tức Cố gia Nhị thiếu gia cùng Tưởng gia liên hôn. Nhưng tại bữa tiệc đính hôn, Tưởng Mộng Vãn ngay tại chỗ đã từ chốt đính hôn với Cố Vô Cẩn, bất ngờ hơn khi cô ta nói rằng người mình yêu chính là Cố Luật, khiến cho Cố Vô Cẩn trở thành trò cười của toàn thành phố.

Đến cuối cùng, Cố Vô Cẩn qua đời một cách bất ngờ, đồng thời có rất nhiều tin đồn rằng anh tự sát vì tình. Nghĩ đến đây, ánh mắt Kỷ Hoài Hương tối sầm lại.

“Trông có đẹp không?” Cố Vô Cẩn nhìn theo ánh mắt của cô gái, phát hiện cô đang nhìn anh cả của mình, khuôn mặt tuất tự của anh lập tức đen lại, giọng điệu anh chua chát, “Anh cả của anh tướng mạo xuất sắc, lại là người quản lý tập đoàn Đỉnh Thịnh, rất nhiều người trong thành phố đều muốn gả cho anh”.

“Vậy sao?”.

Kỷ Hoài Hương thu hồi ánh mắt, nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, đôi môi mỏng mềm mại của anh khẽ mím lại, đôi mắt tối tăm đối mặt với cô, phản chiếu bóng dáng của cô, loại cảm giác này thật tốt.

Cô tiến về phía anh, hai người lại càng gần hơn, nói: “May mắn là ánh mắt của các cô ấy không dùng được... Trong mắt em, anh cả của anh kém xa anh”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chậm rãi tỏa sáng, ánh mắt chăm chú, khuôn mặt căng thẳng của Cố Vô Cẩn dịu dàng lại , khen ngợi: “Đôi mắt của em quả không tệ, sau này nhất định phải giữ nguyên thái độ như vậy”.

Kỷ Hoài Hương ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.

Khi âm nhạc dừng lại, hai người khiêu vũ trong hội trường cũng dừng lại, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Tưởng Mộng Vãn nở một nụ cười nhẹ, “Anh cả Cố, anh nhảy thật tốt, may là vừa rồi anh dẫn dắt em” Cảm nhận được anh mắt xung quanh mình, cả người cô ta thẳng tắpvui vẻ đón nhận sự ngưỡng mộ cũng như ghen tị của mọi người.

“Em cũng nhảy rất tốt, có mệt không? Anh dẫn em đi nghỉ ngơi hay ăn một chút gì đó nhé” Cố Luật rất săn sóc.

“Vậy làm phiền anh rồi”.

Sau khi xong điệu nhảy mở màn, âm nhạc lại nổi lên, không ít người cũng bước đến khiêu vũ.

“A Cẩn, đưa bạn gái của cậu đi chơi một tí đi” Chu Tử Thịnh uống một ngụm rượu, trêu chọc nói.

“Đúng vậy, chỉ ngồi thôi thì chán chán lắm” Tần Hạo cũng phụ họa, bọn anh còn chưa nhìn bộ dạng Cố Vô Cẩn khiêu vũ đâu, khó có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên bọn anh cũng muốn xem.

Kỷ Hoài Hương vốn đang ngồi im lặng, vừa ăn vừa quan sát những bước nhảy của người khác. Anh bạn bè của Cố Vô Cẩn nói, cô nhanh chóng từ chối, “Không cần, em không biết khiêu vũ” Cô quay đầu nhìn Cố Vô Cẩn.

"Muốn thử không?".

Cố Vô Cẩn ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không châm lửa.

Cô hạ giọng, ghé vào tai anh thì thầm: "Chân anh ổn chứ? Có được hay không?” Dù sao cô ấy cũng không biết nhảy, cô không muốn làm anh khó xử.

Cố Vô Cẩn tâm tình rất tốt, anh nhíu mày, vứt điếu thuốc vào gạt tàn, anh dắt tay cô, kéo người đi, “Đợi tí nữa anh sẽ cho em biết anh có được hay không”.

“Ha ha” Phương Tranh dũng cảm nói, “Xem ra Cẩn ca muốn ra tay”.

Cố Vô Cẩn hơi nâng cầm, môi mỏng nhấc lên, có chút ghét bỏ: “Bình thường thôi”.

Hai người vừa bước vào trung tâm sân khấu, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Không có cách nào, Cố gia Nhị thiếu gia trời sinh lớn lên đẹp mắt, hiện tại bên cạnh anh còn có một mỹ nhân không thua kém gì anh, muốn người khác làm như không nhìn thấy cũng khó khăn.

Trong mắt mọi người đều tràn đầy vẻ khó tin cùng kinh ngạc, cũng không ít người bắt đầu lên tiếng cười nhạo.

“Ai kia? Đây không phải là Cố gia Nhị thiếu gia à? Anh ta là muốn khiêu vũ à?” Có người thấp giọng lên tiếng kinh hô.