Kỷ Hoài Hương cười khúc khích, ngọn lửa trong đôi mắt đen như đang câu dẫn anh, ánh mắt dịu dàng: “Ừm, Anh Cố, em thích anh từ trong ra ngoài".
Tay nắm tay lái giật giật, Cố Vô Cẩn nhìn về phía trước mà không nhìn cô gái tựa yêu tinh bên cạnh, anh hơi nâng chiếc cằm thon gọn, cố tình phớt lờ trái tim bắt đầu đập loạn xạ: “Em dù thèm muốn tôi đến thế nào thì tôi cũng không em là người đàn ông của em” Nghĩ nghĩ, anh nói thêm: “Tạm thời”.
Kỷ Hoài Hương không nhịn được nữa, cô mỉm cười, giọng nói dễ thương tiếp tục vang lên, như có móng vuốt khiến người ta ngứa ngáy.
Khi xe đến khách sạn thì bữa tiệc đã bắt đầu.
Cố Vô Cẩn đi đến Kỷ Hoài Hương, cúi đầu nhìn cô, “Khoác lấy tay tôi”.
Kỷ Hoài Hương ngẩng đầu nhìn lại anh: "Ừm... anh Cố, đêm nay ủy khuất anh rồi”.
"Hừ, tối nay là ai ủy khuất phải đến cuối cùng mới biết được" Ánh mắt Cố Vô Cẩn dời về phía cửa vào khách sạn, ánh mắt thâm thúy, “Tôi nhắc nhở em, hiện tại muốn rời đi thì vẫn còn kịp. Sau khi bước vào cánh cửa này, dù em có ủy khuất, sợ hãi hay hối hận thì đều vô ích”.
Kỷ Hoài Hương lập tức khoác tay lên cánh tay Cố Vô Cẩn, dựa vào người anh: “Anh Cố, trên đời này ngoại trừ việc anh không thích em thì không có bất kỳ việc gì khiến cho em không thích anh nữa, em nghĩ, không có chuyện gì khác có thể khiến em cảm thấy ủy khuất, cảm thấy sợ hãi hay cảm thấy hối hận”.
Cố Vô Cẩn toàn thân sững sờ, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng của Kỷ Hoài Hương, bình tĩnh không gợn sóng. Sau nửa ngày, anh siết chặt khuỷu tay, ánh mắt sắc bén dần dần thâm trầm: "Chúng ta vào thôi”.
Sinh nhật của Cố đại thiếu gia, Chu gia, Phương gia của thành phố S đều đến.
Chu Tử Thịnh, Phương Tranh, Tần Hạo bình thường cà lơ phất phơ, hôm nay họ đều ăn mặc chỉnh tề, âu phục lịch lãm, soái khí bức người. Nói chuyện xong với Cố Luật, họ dẫn bạn nhảy đến ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
“Tử Thịnh, sao A Cẩn còn chưa đến?” Tần Hạo chỉnh lại ngay ngắn cà vạt, “Cậu ấy sẽ không... sợ gái cô gái điên của Bạch gia kia nha”.
Chu Tử Thịnh dựa vào ghế sô pha, hút một hơi thuốc, “Vừa lãy gọi điện cho cậu ấy, chắc là vẫn còn đang trên đường tới”.
Phương Tranh nhìn chung quanh, “Người của Bạch gia vẫn chưa đến” Anh cười nhạo một tiếng, “Muốn gả con gái cho A Cẩn, thật đúng là cái gì cũng dám làm, cũng không sợ cậu ấy gϊếŧ chết con gái của ông ta à” Dù sao bộ dạng ngoan ngoãn của Cố Vô Cẩn, bọn họ đã gặp qua.
“Ha ha, đêm nay chắc sẽ náo nhiệt lắm đây” Phương Tranh ngược lại cũng không quá để ý, ai có thể làm cho Cố Vô Cẩn chịu thiệt? Dù sao anh cũng chưa từng gặp qua.
Vào lúc mấy người đàm phán đang cao hứng, thì Cố Vô Cẩn mang theo Kỷ Hoài Hương xuất hiện, thu hút ánh mắt của toàn bộ hội trường.
“Đến rồi kìa” Tần Hạo nhìn về phía cửa, “Chậc chậc, A Cẩn lại thay đổi bạn gái à?”.
Chu Tử Thịnh theo ánh mắt của mọi người nhìn sang, nhìn thấy Kỷ Hoài Hương đứng cạnh Cố Vô Cẩn, khóe miệng nhếch lên: “Thú vị”. Lúc này, sợ là Cố Vô Cẩn đã bại dưới tay cô.
“Hả...? Là Kỷ tiểu thư à?” Phương Tranh trợn tròn mắt, nhưng anh biết, lần trước lúc ăn cơm Cố Vô Cẩn cố ý đuổi anh đi, để cậu ấy cùng Kỷ Hoài Hương bồi dưỡng tình cảm, đúng là tên giảo hoạt mà.
“Mọi người đều đang nhìn em à?” Kỷ Hoài Hương nhỏ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh, nhìn tháy những vị khách ở đây há hốc mồm kinh ngạc, “Em không phải là quá đẹp chứ?” Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đứng đắn trang nghiêm.
Cố Vô Cẩn hơi nhếch lên đôi môi mỏng nói: "Không, bọn họ đang nhìn chúng ta. Dù sao bọn họ cũng không có nhiều cơ hội để nhìn kỹ".
Nghe người đàn ông nghiêm túc trêu chọc, trong mắt Kỷ Hoài Hương tràn đây vui mừng, cảm giác khẩn trương trong nội tâm cũng dần biến mất.
Cố Vô Cẩn mang theo Kỷ Hoài Hương đi tới bên cạnh Cố lão gia tử, “Ông nội, đây là bạn gái của con, Kỷ Hoài Hương” Anh mở miệng giới thiệu, “Hoài Hương, em chào ông nội đi”.
Kỷ Hoài Hương nắm chặt tay Kỷ Hoài Hương, đôi mắt đen thuần khiết bỗng nhiên đầy sao vỡ, sáng ngời, môi nhếch cao, nụ cười vô cùng ngọt ngào, ngay cả khóe mắt lại lộ ra vẻ vui mừng, "Ông nội Cố, con chào ông ạ”.
“Dừng lại, đừng loạn xưng hô” Sắc mặt Cố lão gia tử căng thẳng, đôi mắt nóng rực, trừng mắt nhìn Cố Vô Cẩn, “Anh muốn chọc giận chết tôi à? Tôi đã từng nói qua không được mang mấy người phụ nữ không đứng đắn đến yến hội, bây giời anh mang cô gái này đi ngay lập tức”.
Kỷ Hoài Hương ngừng cười, nhìn về phía Cố Vô Cẩn.
“Ông nội đây là bạn gái của con” Cố Vô Cẩn nhếch môi mỏng, “Không phải là người phụ nữ không đứng đắn mà ông nói”.
“Cô gái này không cùng tầng lớp với chúng ta” Giọng nói Cố lão gia tử càng lớn hơn, “Anh có biết mình đang làm gì không? Anh muốn trở thành trò cười của mọi người à?”.