Chương 33

Thế gia tại thành phố S, không có một thiên kim nào được như con gái bà, gia thế tốt, ngoại hình xuất sắc, thậm chí tương lai sẽ trở thành một điều hương sư xuất sắc.

Tưởng gia từng là tập đoàn nước hoa đứng đầu trong nước, nhưng những năm gần đây liên tục bị đối thủ là Long gia đàn áp. Nếu muốn xoay chuyển tình thế, cùng với Cố gia, tập đoàn hương liệu đứng đầu quốc tế kết thông gia là con đường tốt nhất. Mà Cố đại thiếu gia năng lực cùng tướng mạo đều xuất chúng, không ít thế gia đều tính đến việc cho con gái gả đi.

Nhưng thế thì sao? Chỉ có con gái của bà mới là người thích hợp lựa chọn nhất để trở thành nữ chủ nhân của Cố gia.

“Con trai thứ hai của Cố gia lớn lên không tồi, nhưng lại không có năng lực, chỉ phú một phú nhị đại chơi bởi lêu lổng thôi” Tưởng phu nhân đánh giá sắc mặt con gái của mình, nhắc nhở: “Sự quan tâm của con phải đặt toàn bộ lên người của con trai cả Cố gia là Cố Luật. Vãn Vãn, con phải nhớ kỹ đâu mới là người xứng với con”.

Lúc nhỏ con gái bà rất thích con trai thứ hai của Cố gia, khi học cấp hai còn cố ý vì đối phương mà đặc biệt chuyển đến lớp mười, nhưng hiện tại nhìn thấy Cố Vô Cẩn càng ngày càng hư hỏng không tưởng nổi, lại còn là người tàn tật, bà càng không ủng hộ việc con gái mình thích người như vậy.

“Mẹ, con biết rõ phải làm như thế nào mà” Tưởng Mộng Vãn ánh mắt tối sầm.

“Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con một chút thôi, biết con là một đứa trẻ hiểu chuyện và thông minh, từ nhỏ con đã biết mình muốn gì rồi” Tưởng phu nhân vui mừng mỉm cười, “Được rồi, con xem còn cần gì nữa không, bây giờ ta cho người chuẩn bị xe, đến giờ là có thể xuất phát”.

Tưởng Mộng Vãn nhìn thời gian, khẽ gật đầu.

Thực lực của tập đoàn đa quốc gia Đỉnh Thịnh như mặt trời ban trưa, không ít công ty thậm chí còn muốn nhân cơ hội này tranh thủ để hợp tác. Cố gia đại thiếu gia rõ như ban ngày sẽ trở thành người thừa kế tương lai của tập đoàn, bữa tiệc sinh nhật của cậu ấy quả thực là cơ hội tốt để mọi người bắt lấy cơ hội.

Yến hội được tổ chức tại khách sạn sáu sao Lahr, bao trọn cả một tầng. Đèn thủy tinh treo cao phát ra ánh sáng chói mắt mê người, tỏa ra hương vị cao cấp. Ở cửa, mấy lễ tân ăn mặc lễ phục trang trọng mỉm cười nghênh đón khách mời, nam nữ tuấn tú ăn mặc chỉnh tề đến lui, tản ra hương vị tinh xảo.

“Cố đại thiếu gia, công ty của chúng tôi gần đây có phát triển một sản phẩm mới, tôi dám cam đoan không một công ty nào có thể sánh bằng công ty chúng tôi”. Người đàn ông trung niên một thân tây trang màu đen mặt mũi tràn đầy kích động, không nghĩ tới mình cũng có một ngày có thể được thương lượng với Cố gia.

Cố Luật hôm nay mặc bộ vest màu trắng cao cấp, toàn thân tinh xảo chỉnh tề, đẹp trai lại dịu dàng, rất giống như bạch mã hoàng tử trong lòng các thiếu nữ. Trên môi anh hiện lên một nụ cười: “Tôi đã hiểu rõ”.

Phía sau anh, thư ký Lý chủ động bước tới lấy tấm thẻ từ người đàn ông trung niên rồi nhét vào túi.

Người đàn ông trung niên không ngờ mình có thể nói chuyện đầu tư trong bữa tiệc, lại có cơ hội thương lượng với đối phương. Ông ta rất hài lòng: “Được, được, tôi không làm phiền Cố đại thiếu gia nữa” Hắn lanh lợi lui về phía sau vài bước, không gây phiền nhiễu.

“Anh cả Cố”.

Bên kia, cô gái mặc lễ phụ duyên dáng bước tới, có rất nhiều người đang nhìn cô chậm rãi tới, nói: "Chúc mừng sinh nhật”.

Trong mắt Cố Luật hiện lên sự thỏa mãn, khuôn mặt tuấn tú trông có vẻ dịu dàng, anh nhận lấy món quà và nói: “Cảm ơn em, Mộng Vãn” Hắn đưa tay ra: “Yến hội còn chưa chính thức bắt đầu anh đưa em đến phòng nghỉ ngồi một lát”.

Đối với sự săn sóc của Cố Luật, Tưởng Mộng Vãn chú ý thấy trong phòng có không ít ánh mắt ghen tỵ, đôi môi hồng hào của cô khẽ cong, khoác lên tay của đối phương: “Được ạ, làm phiền anh cả Cố rồi”.

Chiếc xe màu đen chạy vững vàng, trong xe rất yên tĩnh.

"Em còn chưa nhìn đủ sao?" Đối phương có ánh mắt sáng ngời, Cố Vô Cẩn khó có thể bỏ qua.

Kỷ Hoài Hương dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông mặc một bộ âu phục đen chỉnh tề, dáng người trở nên thon dài, tóc mái hơi rối loạn, mang theo vài phần hoang dại và sắc bén, khuôn mặt góc cạnh, thần sắc lạnh như băng, có chút lộn xộn.

“Em nhìn không đủ” Kỷ Hoài Hương lắc đầu, ánh mắt vẫn không dời đi nửa phần, “Anh Cố, anh đẹp quá” Cô hào phóng mà khen anh.

Khuôn mặt lạnh như băng của Cố Vô Cẩn có chút nóng lên.

“Em cảm thấy xem cả đời cũng không chán” Đôi mắt đen láy của Kỷ Hoài Hương không chút kiêng nể nhìn anh.

Sắc mặt Cố Vô Cẩn vốn chỉ hơi nóng lên, nhưng khi nghe cô lại nói thêm một câu như vậy, hai tai anh đỏ ửng, nửa ngại ngùng, nửa ảo não nói: “Em đừng nông cạn như vậy”.