Chương 3: Thiếu niên nhặt giày thêu cho nàng

Bích La phu nhân biết Diệp Tiềm bị bệnh, có chút thất vọng, đại khái cũng cảm thấy Diệp Tiềm sợ là

không

dùng được ngay, ngày thứ hai mất hứng rời

đi.

Triêu Dương công chúa

một

thân xinh đẹp dựa

trên

cửa sổ khắc hoa, nhìn cây khô trong gió lạnh bên ngoài,

không

biết nghĩ tới cái gì, bên môi nàng lộ ra

một

chút cười lạnh hiu quạnh.

Cẩm Tú tiến lên

nhỏ

giọng bẩm: "Công chúa, Ngọc Hương Đường đưa người tới."

Triêu Dương công chúa động thân, hơi hơi gật đầu, chậm giọng phân phó: "Đều kêu lên đây

đi!"

tiểu thị nữ Mính Nhi bên cạnh Cẩm Tú nghe

nói

như thế, vội

đi

ra ngoài dẫn người.

Sau đó,

một

loạt bốn thiếu niên được

một

nam tử trung niên dẫn dắt, nối đuôi nhau

đi

vào.

Triêu Dương công chúa nhìn bốn người này, đều mười bảy, mười tám tuổi tuổi, thân hình cao to, mi thanh mục tú, mũi cao thẳng, người người mang theo ý tứ kính cẩn nghe theo, cười cầu may,



ràng là

một

loại huynh đệ.

Tay nàng

nhẹ

nhàng trêu chọc

một

chút tro hương, biếng nhác hỏi: "người Ngọc Hương Đường đều là bộ dáng như vậy sao?"

bốn người kia vừa nghe, cười cầu may còn treo

trên

mặt, nhưng

đã

lẫn vào chút sợ hãi, xem ra tuy rằng được huấn luyện, đến cùng là chưa thấy người có thể diện. Nam tử trung niên dẫn bọn họ vào nghe

nóinhư thế, vội quỳ xuống đất, kinh sợ trả lời: "Công chúa thứ tội, bốn vị này tính là xuất sắc nhất trong đám đồng lứa ở Ngọc Hương Đường chúng ta, cố ý mang đến hiến cho công chúa."

ngón tay ngọc của Triêu Dương vẫn khều chút tro hương, mị mâu cũng

không

nâng

một

chút, chỉ nhàn nhạt phân phó Mính Nhi bên cạnh: "Lấy ra

đi."

Mính Nhi biết ý, lấy ra

một

cái hộp gấm Bát Bảo,

đi

đến trước mặt bốn người kia mở ra. Chỉ thấy trong hộp gấm có nhiều túi gấm hồng nhạt được thêu thùa tinh xảo.

Bốn người hai mặt nhìn nhau, đều

không

biết là ý gì.

Mính Nhi ở bên cạnh giải thích: "Thỉnh bốn vị lấy

một

túi gấm mở ra, nếu lấy được túi gấm có tín vật, có thể lưu lại trong phủ. Các ngươi bốn người, từ trái sang phải bắt đầu lấy

đi."

nói

xong liền đưa hộp gấm tới trước mặt thiếu niên bên trái.

Thiếu niên kia xem ra có chút khẩn trương, khuôn mặt trắng nõn trơn bóng có mồ hôi mỏng, tay đặt trong hộp gấm suy nghĩ

một

phen, cắn răng

một

cái, nhắm mắt lại tùy ý lấy

một

túi gấm trong đó.

Hai thiếu niên tiếp theo, thấy túi gấm đều là làm như vậy, cũng

không

có gì bất đồng, đều mặc cho số phận. Cái cuối cùng thừa lại, đương nhiên là túi gấm của thiếu niên đứng bên phải kia.

"Các vị, mời mở ra túi gấm xem."

Bốn thiếu niên nâng túi gấm trong tay, khẩn cấp mở ra. Hai vị thiếu niên ở giữa mở ra rồi, thấy trong túi gấm

không

có gì,

không

khỏi sắc mặt thất lạc, ào ào nhìn trộm sang hai bên.

Thiếu niên ngoài cùng bên trái mở túi gấm ra, chỉ thấy bên trong là hoa sen dùng lụa màu đỏ chế thành. Bên trái hoa sen còn thêu

một

hàng chữ

nhỏ: Đứng là phật Di Lặc vỗ tay, ngồi là cánh hoa sen nở. Thiếu niên kia ban đầu

không

hiểu, sau này bỗng nhiên hiểu ra, khuôn mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ lên, nâng đóa hoa sen kia, cúi đầu,

không

dám loạn xem.

Thiếu niên ngoài cùng bên phải kia, mở túi gấm ra, cũng lấy ra là

một

quả đào hồng nhạt bằng lụa.

hắncầm trong tay nhìn kỹ, chỉ thấy mặt trái quả đào cũng thêu

một

câu: Ngậm tình đào

nhỏ

vấn vương, liếc mắt

một

đôi sữa căng tròn. Thiếu niên này

trên

mặt cũng là đỏ lên, thở dốc nhanh vài phần, nhìn trộm nữ tử kiều mị dựa nghiêng bên cửa sổ, trong con ngươi dần dần có khí sắc.

Cảm ơn @TruyenHD

dịch hộ mấy câu thơ này

Mính Nhi thấy vậy, cười với nam tử trung niên: "Trúc gia, hai người này lưu lại."

Trung niên nam tử thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, vội đến trước mặt công chúa tạ ơn. Hai thiếu niên lần lượt lấy được quả đào và hoa sen, trong lòng đoán được bản thân hơn phân nửa là có thể ở lại, đều mừng thầm trong lòng, lại

không

dám lộ ra, chỉ cúi đầu lẳng lặng quỳ ở đó.

Triêu Dương liếc mắt nhìn hai thiếu niên

một

cái, nhàn nhạt ra lệnh: "Tới đây."

Hai vị thiếu niên có chút

không

biết làm sao, Mính Nhi vội ở

một

bên ý bảo bọn họ đến trước mặt công chúa.

Hai người thiếu niên vội đứng lên,

không

yên bất an khom người đứng ở trước mặt công chúa.

Triêu Dương hơi hơi nắm tay, quét mắt nhìn tín vật trong tay bọn họ,

không

chút để ý

nói: "một

người tên là Phủ Đào,

một

người gọi là Phẩm Liên

đi."

Hai thiếu niên đều ngẩn ra,

một

lát phản ứng lại, vội cúi đầu dịu ngoan

nói: "Tạ công chúa ban thưởng tên."

Ban đêm, Triêu Dương triệu Phủ Đào và Phẩm Liên tới. Hai người này biết tương lai chỉ trông cậy vào vị công chúa này, vốn có tâm cẩn thận hầu hạ, tận lực lấy lòng. Mà công chúa lại phong tình liêu nhân như thế, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn

một

cái

đã

mê mẩn, giờ có thể lên sạp, vào ngọc trướng, cùng chung uyên ương, trong lòng sớm

âm

thầm mong đợi, ý say thần mê.

Vì thế, ban đêm hai người này

một

người vun tuyết thành ngọn, vỗ về chơi đùa tiểu đào giáng hồng, sắc đào kiều diễm,

một

người ở bên ngoài đài sen ngọc

nhẹ

nhàng thưởng thức hồng liên, cánh hoa sen hơi mở.

không

bao lâu

đã

làm Triêu Dương cả người tê dại khó nhịn, mắt khép mê ly, môi son hé mở, thở gấp liên tục.

Phủ Đào thấy vậy, vội thấp giọng hỏi, giữa hai người chọn ai

đi

vào u cốc. Triêu Dương trong mắt mê ly, trong miệng thở khẽ, cũng

không

tiếp lời, chỉ hơi cong eo thon, đùi ngọc hơi mở, ở

trên

lưng bóng loáng của Phẩm Liên

nhẹ

nhàng cọ xát.

Phủ Đào biết ý, trong mắt có tia ảm đạm, liền cúi đầu

đi

xuống, quỳ phục xuống tinh tế thường thức tiểu đào mềm mại ướŧ áŧ.

Phẩm Liên hai gò má sớm đỏ bừng, mắt tối thẫm, môi ẩm mềm, chọc ra

một

chút mật nước, cảm thấy chân ngọc của công chúa mềm mại sinh động lưu luyến ở

trên

lưng mình, cũng biết bản thân may mắn được hái trước, liền nhanh đứng dậy, cầm thương ra trận.

==========================

Ngày thứ hai, Triêu Dương ngủ đến khi mặt trời lên cao, mới chậm rãi dậy, ai biết

trên

người lại có chút vô lực, nhớ tới đạo lí dưỡng thân thường ngày,

không

khỏi khe khẽ thở dài, chẳng qua tìm chút hứng thú đáp ứng nhu cầu bản thân. Nghĩ đến đây, bên môi lại gợi lên chút cười mỉa mai, bản thân mình có bao giờ để ý sống lâu hay

không

đâu, vẫn là được chăng hay chớ thôi. Dù sao thế này, sống

một

ngày,

thì

được

một

ngày, cũng bớt

đi

một

ngày.

Hôm đó, phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, nàng muốn đến chỗ Bích La phu nhân. Bích La phu nhân sai người đưa thiệp mời,

nói

muốn mời nàng pha trà ngắm tuyết! Thầm than rằng, tiểu ngân phụ này, khi nào

thì

có nhã hứng phẩm trà đây,

nói

đến

nói

đi

còn

không

phải nhớ thương tiểu kỵ nô nhà mình kia!

Xe ngựa sớm chạy vào ấm thất trong hậu viện, Triêu Dương bước ra khỏi phòng, sớm có tiểu nô quỳ xuống bên cạnh, thị vệ Tiêu Đồng cũng tiến lên đỡ lấy cổ tay trắng noãn của nàng, nàng liền

nhẹ

bước lên lưng tiểu mã nô kia.

Ngay lúc nàng bước lên xe ngựa, nhớ tới mình từng được dặn lần này xuất môn phải dẫn theo Diệp Tiềm. Nhìn quanh, cũng

không

thấy Diệp Tiềm,

không

khỏi nhíu mi. Ai ngờ vừa mới bước lên xe ngựa, thấy tiểu nô bị dẫm dưới chân kia khom người đứng lên, cúi đầu đứng

một

bên,

không

phải Diệp Tiềm

thì

là ai đây!

Nàng câu môi cười, tinh tế đánh giá Diệp Tiềm, mặc dù mới mười lăm tuổi, nhưng thân hình cao to, dĩ nhiên có bộ dáng nam tử trưởng thành. Lúc này Diệp Tiềm cúi đầu, nàng cũng

không

thể nhìn được tướng mạo

hắn

đến cùng như thế nào.

Triêu Dương công chúa tâm niệm vừa động, liền có chủ ý, đùi ngọc run rẩy, hai bước

nhẹ

tênh, giày thêu

trên

chân trái

không

tiếg động rơi xuống mặt đất.

Thị nữ bên cạnh, có Diệp Trường Vân, còn có Mính Nhi, hai người

đang

đứng ở đó, thấy công chúa rơi giày thêu, muốn

đi

tới nhặt lên. Triêu Dương ngước mắt, mị nhãn quét hai người này

một

cái, hai người này biết ý, vội dừng lại.

Mắt Triêu Dương lưu chuyển, khẽ lườm Diệp Tiềm

một

cái.

Diệp Tiềm cúi đầu, cũng

không

dám ngẩng đầu nhìn, nhưng Diệp Trường Vân và Mính Nhi bất động, thị vệ Tiêu Đồng ở bên cạnh cầm kiếm cũng đứng thẳng bất động. Giày này, lại dừng ở trước mắt Diệp Tiềm, dừng ở dưới chân Diệp Tiềm.

Giờ phút này, có thể nhặt giày lên, cũng chỉ có Diệp Tiềm.

hắn

mím môi, thân mình rốt cục cung kính quỳ xuống, hai tay nhặt chiếc giày thêu lên, dùng tay áo mình

nhẹ

nhàng xoa xoa

một

chút tuyết dính ở phía

trên, mới dùng hai tay nâng giày lên, giơ lên cao quá đỉnh đầu, để ở trước mặt công chúa.

Đối với

một

tiểu nô chưa bao giờ hầu hạ bên cạnh chủ tử mà

nói,

hắn

làm

đã

đủ tốt.

Nhưng mắt Triêu Dương dần dần dập dờn, lạnh lẽo nhìn

hắn, cũng

không

tiếp nhận giày. Diệp Trường Vân, Mính Nhi và mọi người, lúc trước công chúa

đã

liếc mắt

một

cái, cũng

không

dám tiến lên.

Diệp Tiềm hai tay giơ lên cao quá đỉnh đầu, dâng giày lên,

thật

lâu sau, vẫn

không

có ai tiếp.

hắn

chậm rãi có chút

không

biết làm sao, tay giơ lên cao cũng vài phần cứng ngắc và run rẩy.

Vụиɠ ŧяộʍ nâng con ngươi nhìn lên, đầu tiên đập vào mắt, đó là

một

bàn chân ngọc, mặc dù

đã

quấn vải dày xinh đẹp tuyệt trần, nhưng vẫn nhìn ra hình dạng tinh xảo khéo léo. Nghĩ đến đó hẳn là bàn chân vừa bước lên vai mình kia. Theo chân ngọc tiến lên, đó là vạt áo thêu thù du, làn váy xinh đẹp, mơ hồ còn nhìn thấy đùi ngọc thon dài. Xem đến đây, ngực

hắn

nóng lên, lại

không

dám giương mắt nhìn lên

trên, cuống quít buông con ngươi xuống. Nhưng chóp mũi quanh quẩn mùi thơm, muốn tránh cũng

không

được, làm l*иg ngực

hắn

có dập dờn nhè

nhẹ.

Mùi thơm kia, từ lúc công chúa dẫm lên lưng mình bước qua, ở quanh mũi dập dờn, kéo dài

không

tan.

"Ngươi là Diệp Tiềm?" bên tai

hắn

truyền đến thanh

âm

lơ đãng, đó là lười nhác thấm vào trong xương.

"Vâng." Đầu

hắn

vội thấp xuống vài phần,

nhẹ

giọng cung kính hồi đáp.

Nhưng thanh

âm

lười nhác tản mạn kia

không

truyền đến nữa.

Trong gió lạnh, chỉ có chân ngọc

không

giày thêu, phảng phất

đang

run rẩy.

tâm của

hắn

hỗn loạn trong nháy mắt.

hắn

do dự vươn tay, nâng giày thêu, mềm

nhẹ, dịu ngoan, cung kính, cũng mang theo vài phần run run, đem chiéc giày thêu kia

nhẹ

nhàng đeo lên bàn chân ngọc, bàn chân ngọc kia từng bước lên

hắn.

Triêu Dương hơi hơi cúi mắt, nhìn xuống thiếu niên mang giày thêu cho nàng kia.

Mũi

hắn

đúng là cao thẳng, mặt mày cũng rất tuấn tú,

một

thời gian nữa, hẳn là

một

nam tử làm cho người ta lòng say thần mê. Nhưng

hiện

tại,

hắn

thật

sự

chỉ là

một

thiếu niên thôi.

Thiếu niên này, thân hình có vẻ đơn bạc, tay nâng giày thêu,

đang

run nhè

nhẹ.

sóng mắt Triêu Dương lưu chuyển, trái tim vừa động, liền

nhẹ

nhàng nhấc bàn chân ngọc, mị hoặc chạm vào mấy sợi tóc đen của thiếu niên, ở

trên

không

xẹt qua

một

đường cong duyên dáng, cuối cùng vững vàng bước vào xe ngựa.

Nhắc làn váy, nàng xoay người

đi

vào giường mềm trong xe, dựa nghiêng vào

trên

gối ngọc, bên môi nổi lên

một

chút cười hứng thú.

Đây là

một

thiếu niên có ý tứ, nhưng mà, chung quy vẫn còn

nhỏ, chỉ là

một

đứa trẻ thôi.

Diệp Trường Vân vẫn cúi đầu, lại đem tình cảnh trước mắt nhìn ở trong lòng. Nàng mím môi, vẫn đoan trang cung kính đứng ở đó, trong lòng

đã

nổi lên

một

chút nghi hoặc.

Tiêu Đồng bên cạnh nhìn nàng chậm rãi bước vào xe ngựa, trong mắt có thần sắc phức tạp lướt qua, nhưng cũng nhanh hồi phục lại.

hắn

xoay người lên ngựa, ruổi ngựa tiến lên, bảo hộ cạnh xe.

Tác giả có chuyện muốn

nói: vì sao Thái tử gọi là Trệ, bởi vì cổ đại có hoàng đế nhũ danh là Trệ.

Editor: Trệ có nghĩa là con lợn. Tại sao lại đặt tên như thế????