Chương 2: Tiểu nô Diệp Tiềm

Triêu Dương công chúa ngồi trước gương trạm hình mây, ngắm mình trong gương.

Mái tóc như mây, lông mi mảnh dài, đuôi mắt mị hoặc, phấn môi hàm xuân, trong lãnh có diễm, mị mà

không

tầm thường. Ngón tay thanh mảnh

nhẹ

nhàng xoa gò má, mười móng tay dài đỏ tươi sáng bóng, lướt qua khuôn mặt non nớt bóng loáng.

Bản thân mình, năm nay mới chỉ mười bảy tuổi thôi, lại phải làm bạn với ngọn đèn



độc,

một

người từ từ vượt qua đêm dài này?

Sinh ra trong nhà đế vương, nàng

đã

gặp vô số nữ tử như vậy, ở trong hậu cung tịch mịch, vô vọng chờ đợi, sau đó

âm

thầm bỏ lỡ thời hoa quý đẹp nhất, cuối cùng còn lại

một

chút điêu linh.

Đến mẫu hậu mình, là người đứng đầu lục cung, dù thế

một

tháng phụ Hoàng tới làm bạn mấy lần đây? Còn

không

phải

một

gối lạnh lẽo trải qua!

Triêu Dương công chúa

đang

ngồi trước gương nghĩ tâm

sự, chợt có thị nữ tiến lên

nhỏ

giọng bẩm: "Bích La phu tới thăm, xe

đã

đến trước cửa."

Nàng nghe thấy hơi kinh ngạc, Bích La phu nhân tại sao muộn như vậy còn tới?

Bất quá nghĩ lại cũng vui vẻ. Bích La phu nhân này tang chồng ở goá nhiều năm,

một

mình giữ sản nghiệp lớn, nuôi vô số diện thủ, nhưng cũng là

một

diệu nhân. Đêm nay có nàng đến, mình

không

lo

không

có chuyện vui. Nghĩ đến đây, phiền muộn

trên

mi trở thành hư

không, vội phân phó: "Mau mời!"

Tiểu thị nữ tuân lệnh,

đang

muốn

đi

ra ngoài, Triêu Dương công chúa nghĩ

một

chút, lại bổ sung thêm: "Trực tiếp đưa vào

đi."

"Ai u, công chúa của ta, hôm nay nhưng lại

không

thấy ngươi có chuyện tốt a!" Người tới vừa cao giọng

nói, vừa cười đến phô trương.

Người nọ đúng là Bích La phu nhân, nàng thân thể đẫy đà, mặt như chậu bạc, mắt như minh châu, cười phô trương ái muội, bỡn cợt ngắm Triêu Dương công chúa.

Triêu Dương công chúa bảo nàng cùng ngồi xuống, Bích La phu nhân cũng

không

nhún nhường, tiến lên kéo tay nàng, hai người vừa dắt nhau vào vừa ngồi xuống.

"Ngươi người này, sao lại tới vào lúc này?" Triêu Dương công chúa nhíu mày cười hỏi, Bích La phu nhân vừa từ bên ngoài tiến vào, tay có chút lạnh đâu! Nghĩ đến nàng tuy rằng ngồi nhuyễn kiệu, ôm lò sưởi, nhưng vì thời tiết quá mức rét lạnh, căn bản là vô ích.

"Công chúa, sao đêm nay bên cạnh

không

có người?" Bích La phu nhân xem xét trong phòng ngủ, màn sa kéo lên,

trên

sạp

không

người, liền có chút kinh ngạc.

Triêu Dương công chúa nghe thấy lời này, câu môi đạm cười

một

tiếng: "Đáng nhẽ có

một, bị người ta cướp

đi."

Bích La phu nhân sửng sốt, lại có chút phản ứng

không

kịp, con mắt sáng khẽ chớp, môi đỏ mọng khẽ nhếch, hỏi: "Ai gan lớn như thế, dám bắt người của công chúa

đi?"

Triêu Dương công chúa than

nhỏ, giải thích: "Ngươi cũng biết, vị phu quân của ta có bản tính gì."

Bích La phu nhân lúc này mới hiểu được,

không

khỏi che miệng cười khẽ: "Ai u, vị Hầu gia này, cũng

thật

là thú vị!"

Triêu Dương công chúa hừ cười

một

tiếng, tay

nhẹ

vuốt

một

món tóc trước ngực, cũng

không

đáp lời.

Bích La phu nhân cười xong, thế mới biết công chúa hôm nay vì sao độc thủ khuê phòng, lại thấy công chúa tùy tùy tiện tiện vấn

một

búi tóc, tóc còn lại đều xõa xuống theo dáng người mạn diệu,

trên

người mặc bộ áo hồng mỏng mang, phong cảnh vô hạn nửa che nửa hở, lúc ngọc thể công chúa hơi động

thìnhư

ẩn

như

hiện, tản mát ra hơi thở mê người.

Bích La lắc đầu cười than: "Ngươi như vậy, lại

không

biết nhìn người a! Nếu gặp nam tử bình thường, còn

không

biết trìu mến với ngươi thế nào đâu!"

Triêu Dương công chúa cười

nhẹ

mềm mại, trong mắt tràn đầy châm chọc: "Ta lại cố tình gặp được

mộtHầu gia như vậy, còn có gì khác đâu!"

Bích La cũng thấy mình vừa rồi có chút liều lĩnh,

không

phải vừa vặn trọc đúng chuyện thương tâm của công chúa sao, vội cầm bàn tay nàng, vui cười

nói: "Ai nha, chuyện này chúng ta

không

thèm nghĩ nữa! Bọn họ nam nhân chơi của bọn họ, nữ nhân chúng ta vui của chúng ta!"

nói

xong, trong mắt nàng nổi lên ý cười ái muội, cố ý che miệng dịu dàng

nói: "Ai u, xem trí nhớ ta này, suýt quên chính

sự!"

Triêu Dương công chúa vừa rồi nghĩ hôm nay phải



độc

một

mình, vốn có chút sầu tư, lại thêm Bích La phu nhân nhắc tới,

không

khỏi trong lòng có chút thống khổ!

hiện

thời kinh Bích La phu nhân nhắc nhở, mình cũng cười rộ lên, mắt liếc Bích La phu nhân, hơi trào phúng mở miệng

nói: "Ngươi nữ nhân này, có thể có chính

sự

gì, còn

không

phải làm

một

ít chuyện

không

ra gì chọc ghẹo người khác!"

Bích La phu nhân cười thần bí, từ dưới tay lấy

một

cái hộp gỗ mạ vàng, chậm rãi mở ra, con mắt sáng mỉm cười đánh giá nàng: "Nhìn."

Triêu Dương công chúa cúi đầu xem xét, thấy vật trong hộp mài từ hoàng ngọc, bóng loáng nhu hòa, là hình dạng kia? Triêu Dương vừa thấy liền sáng tỏ,



ràng chính là... Triêu Dương công chúa ngẩng đầu nhìn Bích La phu nhân, chỉ thấy phu nhân cười mỉm nhìn mình.

"Ngươi người này, từ đâu làm ra đồ chơi này?" Triêu Dương công chúa vừa cười vừa trêu ghẹo. Bích La phu nhân này a, thế nhưng làm ra

một

khối ngọc thế mài từ hoàng ngọc tốt nhất, xem kích thướng lớn

nhỏ, sợ là đều lớn hơn của nam tử vài phần!

Bích La phu nhân đắc ý nhướng mày, trong nháy mắt nhìn nàng: "Ngươi cảm thấy vật ấy được?"

Triêu Dương công chúa mị mâu dập dờn, ý cười

không

rõ,

không

nói

tốt, cũng

không

nói

không

tốt.

Bích La phu nhân thấy nàng

không

đáp lời, liền chậm rãi đậy lại, mỉm cười giả bộ: "công chúa

đã

khôngthích, ta đây cầm về là được."

nói

xong thân mình uốn éo, muốn đứng dậy.

Triêu Dương công chúa nhanh cười giữ nàng lại: "Được rồi được rồi, ngươi

nói

đi, ngươi đến cùng có chuyện gì?"

Theo bản tính Bích La phu nhân, tự nhiên là

yêu

thích

không

buông tay với vật trong hộp,

hiện

thời thế nhưng bỏ được đưa cho nàng, hiển nhiên là có chuyện muốn nhờ.

Bích La phu nhân nghe nàng

nói

như vậy,

một

lần nữa ngồi xuống, mềm mại đáng

yêu

cười: "Kỳ thực cũng

không

phải chuyện gì đáng ngại, chính là muốn xin công chúa

một

người thôi."

"A, muốn người nào?" Triêu Dương công chúa nhướng mày đẹp, bên người nàng có ai, khiến Bích La phu nhân thần thông quảng đại cũng muốn?

Bích La phu nhân cười thần bí, đến bên tai nàng, mềm

nhẹ

phun ra

một

cái tên: "Diệp Tiềm."

Diệp Tiềm? Triêu Dương công chúa hơi nhíu mày, cố nhớ tới Diệp Tiềm đến cùng là người phương nào.

Bốn năm trước, nàng gả tới, Diệp bà tử là người giặt quần áo của Phùng gia tới thỉnh cầu,

nói

bản thân nuôi con vất cả, khẩn cầu đem con trai là Trịnh Tiềm đưa tới nhà cha đẻ là Trịnh Quý nuôi nấng. Nàng lúc đó căn bản

không

đem việc này để ở trong lòng, liền đáp ứng.

Ai biết ba năm trước, Diệp bà tử lại tới thỉnh cầu,

nói

con mình ở nhà phụ thân nhận hết khi dễ, nhịn

không

được

đã

trở về, thỉnh cầu gia chủ

một

lần nữa thu lưu. Nàng lúc đó liền triệu đứa

nhỏ

kia tới, vừa thấy, chỉ mới mười hai tuổi, mặc dù gầy yếu thấp bé, nhưng mặt mày có vài phần tuấn tú, đáng tiếc từ

nhỏ

hạ lưu, chỉ có thể làm nô. Nàng có chút thưởng thức đứa

nhỏ

kia, liền cho

hắn

ở Hầu phủ nuôi ngựa, sau này nghe

nói

đứa

nhỏ

này

không

muốn họ Trịnh, đổi tên, gọi là Diệp Tiềm.

Diệp Tiềm theo lời Bích La phu nhân, chính là Diệp Tiềm này?

Quả nhiên, Bích La phu nhân nháy mắt, cười

nói: "Diệp Tiềm kia ở nhà ngươi làm kỵ nô."

Triêu Dương công chúa vừa nghe, xì cười ra: "hắn

a,

một

tiểu hài tử thôi! Ngươi đáng giá xin người!"

Bích La phu nhân mỉm cười lắc đầu, trong mắt tràn đầy thâm ý: "Ngươi lại

không

hiểu!"

Triêu Dương công chúa

nhẹ

nhàng dựa nghiêng vào sạp, nhíu mày cười

nói: "Ta lại

không

hiểu thế nào?"

Bích La phu nhân cúi đầu xem vật trong hộp kia, trong đôi mắt phát ra sáng rọi dị thường: "Công chúa, Diệp Tiềm kia, sử dụng chắc chắn là diệu dụng

nói

không

nên lời đâu."

Triêu Dương công chúa nghe vậy,

không

khỏi

âm

thầm hồi tưởng lại tiểu nô Diệp Tiềm kia, có chút mơ hồ, chỉ nhớ được vài năm nay coi như cao lớn hơn

một

ít. Nhưng nàng biết Bích La phu nhân ánh mắt luôn cực kỳ chuẩn, nam tử nàng ấy có thể để mắt, tất nhiên

không

giống bình thường.

Bích La phu nhân ngước mắt nhìn nàng, hai người tầm mắt giao tiếp, đều minh bạch được hứng thú trong mắt đối phương.

Bích La phu nhân bỗng chốc nở nụ cười, cười đến run rẩy hết cả người: "Chẳng lẽ ngươi

không

chú ý mũi

hắn

đặc biệt cao thẳng sao? Nam tử như vậy, vật kia nhất định rất dài, có thể thông đến chỗ khúc kính thâm sâu kia!"

Bích La phu nhân lời này vừa ra, thị nữ bên cạnh tuy rằng hầu hạ hai người

đã

lâu, sớm thấy nhưng

không

thể trách, nhưng với lời

nói

trắng ra như vậy cũng là lần đầu tiên nghe được, người người đều đỏ mặt cúi đầu.

Triêu Dương công chúa cười đẩy nàng: "Thôi thôi, ngươi

không

cần

nói

tiếp! Còn

nói

nữa, thị nữ bên người ta sợ là cũng bị dọa chạy. Về phần Diệp Tiềm kia, ngươi muốn, đưa ngươi là được. Việc này --" Triêu Dương cười chỉ vào vật trong hộp kia, xua tay

nói: "Lấy

đi

lấy

đi, bất quá là tiểu nô thôi, đáng giá ngươi thế này sao!"

Bích La phu nhân cũng vẫy tay cười

nói: "không

cần, vật này ngươi giữ lại là được! Về phần Diệp Tiềm..."

nói

xong con ngươi nàng lóe ra hứng thú khác thường: "Ta cũng

không

phải

thật

muốn đem

hắn

đi, người ta cả nhà đều sinh sống ở chỗ ngươi! Ngươi cho

hắn

theo ta mấy đêm là được, như thế nào?"

Triêu Dương công chúa cười gật đầu: "Cũng tốt, chọn ngày

không

bằng gặp ngày, hôm nay ta lệnh cho

hắn

cùng ngươi là được. Nhưng mà,

hắn

đến cùng là tiểu hài tử thôi, ngươi a, vẫn

không

nên ôm kỳ vọng gì."

Triêu Dương trong lòng nghĩ, Diệp Tiềm bất quá chính là

một

thiếu niên mười lăm tuổi ngây ngô, thiếu niên như vậy, chẳng lẽ

thật

có thể khiến người có kinh nghiệm

trên

giường như Bích La phu nhân vừa lòng? Nàng

thật

có chút hoài nghi.

Tức thời Triêu Dương liền gọi thị nữ Mính Nhi bên cạnh, lệnh cho nàng nhanh

đi

gọi Diệp Tiềm tới bên này. Thị nữ vội tuân mệnh

đi.

Triêu Dương công chúa cùng với Bích La phu nhân tùy ý ở trong này uống trà,

nói

chuyện phiếm, đơn giản là chuyện từ dáng vẻ bên ngoài

thì

nhìn ra nam tử

trên

giường thế nào, hoặc là tiểu quan nhà ai tốt…

một

lát, Mính Nhi trở lại, còn dẫn theo

một

tiểu thị nữ, gọi là Trường Vân.

Triêu Dương lạnh nhạt quét mắt nhìn Trường Vân quỳ

trên

đất, nâng chung trà lên chậm rãi uống

mộtngụm, mới miễn cưỡng hỏi: "nói

đi."

trên

đất tiểu thị nữ gọi là Trường Vân kia

không

dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu quỳ ở đó,

nhẹ

giọng trả lời: "Hồi công chúa, Tiềm hôm nay bị phong hàn,

đang

dưỡng bệnh,

không

dám đến trước mặt công chúa hầu hạ."

Triêu Dương nghe vậy, trao đổi hạ ánh mắt với Bích La phu nhân, đều có chút bất đắc dĩ.

thật

đúng là

không

đúng dịp, thế nhưng tiểu nô kia bị bệnh.

Bích La phu nhân mặc dù mặt đầy thất vọng, nhưng có tỷ tỷ của tiểu nô ở đây -- thị nữ Trường Vân trước mặt, vẫn

không

lộ ra, đành phải lấy ánh mắt ý bảo công chúa.

Triêu Dương công chúa biết ý này, cổ tay mảnh khảnh vừa động, liền

nhẹ

nhàng buông nước trà trong tay, đạm thanh hỏi: "Ngươi gọi là Trường Vân?"

Trường Vân vẫn

đang

quỳ,

không

dám ngẩng đầu, chỉ ôn nhu trả lời: "Vâng."

"Ngẩng đầu lên."

Trường Vân

đang

quỳ nghe giọng mềm mại đáng

yêu

kia phân phó, liền cố lấy dũng khí chậm rãi ngẩng đầu.

Triêu Dương công chúa vừa thấy, bất giác nở nụ cười.

thật



một

tiểu mĩ nhân a! Lông mày như núi, trong mắt

ẩn

tình, miệng

anh

đào

nhỏ

chọc người trìu mến. Trước kia sao

không

phát

hiện

trong phủ còn có

một

mỹ nhân như vậy?

Trường Vân ngẩng đầu trông thấy Triêu Dương công chúa, trái tim cũng cứng lại, hơi thở có chút nhanh lên.

Ngày thường nàng cũng thấy công chúa xa xa vài lần, chỉ cảm thấy thân hình lả lướt mềm mại đáng

yêu, giơ tay nhấc chân lại có

một

cỗ hơi thở hoàng gia cao quý, cơ hồ khiến nàng

không

dám nhìn thẳng.

hiện

thời vừa ngẩng đầu, thấy công chúa minh diễm

không

gì sánh nổi, ngồi ở chỗ kia như

một

đóa hoa xinh đẹp nở rộ, từ từ tỏa hương, mị ý lan tràn, đầy phòng đều là xuân ý. Cố tình trong tẩm nội có

mộtcỗ hương hoa mai xông vào mũi,

thật

sự

là làm nhân tâm ngây dại.

Trường Vân bỗng chốc đỏ mặt, vội cúi đầu, lại

không

dám ngẩng lên nhìn.

Triêu Dương công chúa thấy bộ dáng nàng ngượng ngùng như vậy, lại có vài phần hứng thú, câu môi cười

nói: "Trường Vân,

hiện

thời làm việc gì?"

Trường Vân cúi đầu thấp giọng trả lời: "Trường Vân

hiện

chỉ giúp đỡ mẫu thân giặt quần áo thôi."

Triêu Dương công chúa than thở: "Ngươi

một

nữ tử tinh xảo như vậy, làm việc nặng có chút đáng tiếc, về sau ở lại bên người ta

đi!"

Trường Vân vừa nghe,

không

thể tin được lỗ tai mình, vội ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: "thật

vậy chăng?" Có thể đến hầu hạ bên người công chúa, đây là ân huệ thế nào a!

Triêu Dương công chúa thấy bộ dáng nàng như vậy,

không

khỏi

nhẹ

nở nụ cười, nhìn về phía Bích La phu nhân, thấy nàng cũng che miệng cười, trong mắt đầy hứng thú.

Triêu Dương công chúa khinh thường liếc mắt

một

cái, mới vừa coi trọng đệ đệ người ta,

hiện

tại lại thấy tỷ tỷ người ta thú vị?

Bất quá, Diệp Trường Vân này cũng có vài phần tư thái mị nhân. Triêu Dương công chúa nhìn Diệp Trường Vân

đang

quỳ, bắt đầu nghĩ có thể chậm rãi dạy bảo

một

phen.