Chương 4: Nhà tranh vách đất mời quân đến

Trong họa các xông hương ấm, ngày thường Mính Nhi giỏi nhất pha trà,

nhẹ

nhàng cho sương sớm năm cũ vào ấm trà, lại đặt ấm lên hỏa lò

đang

cháy vượng.

Trong phòng ấm áp, Xương Bình công chúa sớm cởϊ áσ cừu mặc bên ngoài, chỉ còn lại xiêm y màu đen thêu hoa văn thù du, tay áo mỏng thêu màu tối, Bích La phu nhân nhân

đang

ở nhà mình, mặc tương đối tùy tiện, chỉ

một

kiện áo rộng màu vàng có hoa văn tối màu.

Hai người ngồi ở trước cửa sổ khắc hoa, cốc nước trà sớm lượn lờ khói trắng, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng ngắm cảnh tuyết rơi trong vườn, lẳng lặng nghe thanh

âm

bông tuyết rơi xuống, thỉnh thoảng

nói

vài câu chuyện vui trong Tấn Dương Thành.

Bích La phu nhân

nói

xong, liền lấy

một

đôi con ngươi như nước ngắm công chúa, miệng mỉm cười, hơi có chút thâm ý.

cổ tay công chúa trắng noãn vừa nhấc, tùy tiện lấy ra chén trà

nhỏ

phủ men. Ngón tay ngọc mảnh dẻ

nhẹ

cầm chén trà màu lục sáng bóng, mười đầu móng phấn hồng sáng bóng, lanh sáng

trên

phấn hồng, rất mê người. Nàng khẽ nhấp ngụm trà, ý cười bên môi dập dờn nở ra: "Ngươi chung quy là

không

bỏ xuống được tiểu nô kia?"

Bích La phu nhân

một

tay nâng má, lông mi dày

nhẹ

nhàng lay động,

trên

khuôn mặt mượt mà như ngọc hơi hơi lộ ra

một

chút đỏ: "Ngươi biết ta mà, nếu

đã

để ý,

thì

phải thử được tư vị mới thôi! Bằng

không

a -- "

Nàng

nói

xong, tay mềm làm ra điệu bộ, hơi hơi chau mày lại thở dài: "Bằng

không

trong lòng ta như bị mèo cào,

không

yên ổn được!"

Công chúa nghe vậy, xì

một

tiếng nở nụ cười. Bích La phu nhân cũng nhịn

không

được cười theo, miệng còn

nói: "Mau đưa tiểu nô kia cho ta mượn dùng

một

chút

đi!"

Công chúa hơi hơi quay đầu, nhìn nhìn thị nữ hầu hạ

một

bên, cũng

không

có Diệp Trường Vân. Nàng lần này cố ý dẫn Diệp Tiềm đến, nghĩ đến Mính Nhi và Cẩm Tú dĩ nhiên biết dụng ý của mình, lúc này cũng

không

để Trường Vân hầu hạ bên cạnh.

Ban đêm, công chúa được Bích La phu nhân phái người trong lòng chuyên môn tới hầu hạ, còn Bích La phu nhân

đã

sớm tắm rửa xông hương

một

phen, nằm ở phía

trên

chờ người đến.

Thiếu niên ngây thơ gầy yếu mang theo vài phần nghi hoặc, theo tiểu thị nữ yên lặng

đi

trước. Dù

đã

có người quét dọn vườn, nhưng tuyết vẫn liên tục rơi, dẫm

trên

đất vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Công chúa đáp ứng lời mời dự tiệc,

hắn

phải

đi

theo. Nhưng cũng

không

biết, thân phận mình thấp kém ti tiện, chủ nhân ở đây sao lại phái tiểu thị nữ tới đón? Đây là chuyện

hắn

chưa bao giờ trải qua.

Tiểu thị nữ vừa bước chậm về phía trước, vừa quay đầu liếc mắt ngắm thiếu niên. Chỉ thấy thiếu niên này thập phần tuấn tú, chỉ là bộ dáng có chút co quắp bất an, xem ra là đứa

nhỏ

không

từng trải việc đời. Nghĩ đến chuyện tiếp theo thiếu niên này sắp sửa đối mặt, nàng nhịn

không

được cầm khăn che miệng mà cười.

Thiếu niên thấy tiểu thị nữ cười, càng co quắp. Từ hai năm trước

một

lần nữa trở lại Hầu phủ, lúc nào cũng được mẫu thân nhắc nhở bên tai,

nói

là nơi này

không

thể so với chỗ

hắn, đây đường đường là trong Hầu phủ, dưới tay công chúa, mọi việc đều phải thận trọng từ lời

nói

đến việc làm, vạn vạn

khôngthể lỗ mãng làm việc, chọc ra tai họa. Hai năm nay

hắn

cũng luôn dụng tâm học tập lễ nghi quy củ, chỉ sợ lúc nào lộ ra chuyện gây trò cười, làm phiền mẫu thân, huynh tỷ.

hiện

thời thấy tiểu thị nữ cười,

hắn

đương nhiên nghĩ bản thân lúc nào đó biểu

hiện

không

được, khiến người cười chê, vội cúi đầu, có lễ

nói: "Tiểu tử Diệp Tiềm, kiến thức nông cạn,

không

biết cấp bậc lễ nghĩa, nếu chỗ nào làm

không

đúng, còn thỉnh tỷ tỷ nhắc nhở."

Tiểu thị nữ nghe được lời này, chỉ cảm thấy tiểu tử câu nệ này có chút ý tứ, phù

một

tiếng cười càng to, khiến thiếu niên càng thêm

không

biết làm sao, chắp tay cong chân đứng ở nơi đó.

Kỳ thực đều bởi vì

hắn

chẳng qua là kỵ nô thấp kém thô sử bên ngoài,

không

biết các loại chơi đùa của chủ gia phu nhân, đây mới là

thật

không

ngờ được.

Tiểu thị nữ lại mỉm cười liếc mắt nhìn thiếu niên, có thâm ý

nói: "Ngươi

không

cần đa lễ, nếu có ngày ngươi được chủ nhân

yêu

thích, cũng

không

nên quên ta dẫn dắt."

Lời này

nói

ra khiến trong đầu thiếu niên càng

không

hiểu ra sao,

đang

định hỏi, tiểu thị nữ kia cũng

không

cho

hắn

nói

nữa, bỗng nhiên nghiêm túc

nói: "Thôi, bây giờ ngươi mau

đi

theo ta."

Thiếu niên

không

biết làm sao, đành phải theo tiểu thị nữ tiếp tục

đi

về phía trước.

Giữa vườn có hồ,

trên

hồ

đã

đầy tuyết trắng, khó nhìn



trong hồ có

một

đảo

nhỏ,

trên

đảo

một

tòa lầu các,

một

hành lang uốn lượn có vẽ tranh từ bên bờ dẫn đến.

Thiếu niên theo tiểu thị nữ dẫm lên tuyết đọng, lướt qua khúc kính,

đi

đến trước lâu các.

hắn

hai năm nay

đi

theo tỷ tỷ cũng biết vài chữ, nhận ra hai bên cửa

một

bộ tượng bằng gỗ điêu khắc thành câu đối, vế

trên

là "Thê thê phương thảo mê" (cỏ thơm bất tận say mê), vế dưới lại là "ẩn

ẩn

khúc kính thâm" (đường

nhỏ

khúc khuỷu thâm u), hoành phi ở giữa là: Tất hộ đãi quân (nhà tranh đón quân).

Thiếu niên cũng

không

hiểu thâm ý trong đó, chỉ

âm

thầm nghĩ, quả nhiên là cuộc sống xa hoa,

một

tòa lâu các, tinh xảo như thế, lại còn tự xưng là nhà tranh vách đất.

Tiểu thị nữ dẫn đến đây, liền để thiếu niên tự

đi

lên lâu, bản thân mím môi cười, lấy mắt cười nhìn thiếu niên

một

cái, cáo lui

đi

ra.

Thiếu niên lúc này càng cảm thấy nghi hoặc hơn, nhưng

hắn

mặc dù xuất thân hạ lưu, từ

nhỏ

đã

có chút đảm lượng, việc tới bây giờ cũng

không

thể nao núng.

hắn

tinh tế quan sát rèm cửa này trước, rồi nhấc chân

đi

lên lầu.

Vừa

đi

lên lâu,

đã

ngửi đến

một

cỗ ấm hương nồng đậm xông vào mũi. Loại hương này, có chút giống mùi hương ban đêm

hắn

ngửi thấy, nhưng lại

không

quá giống. Mùi hương

trên

người công chúa, so với mùi này thanh nhã u trầm hơn. Thiếu niên lúc này lại nghĩ đến tình cảnh ban ngày, mặt đỏ lên.

hắn

vội định tâm, đánh giá khắp nơi

một

phen.

Chính giữa có

một

cái kệ, phía

trên

phủ trướng mạn màu tím. Bên cạnh trướng mạn, có

một

hỏa lò,

đang

hâm rượu.

Thiếu niên nhất thời cảm thấy nơi đây

thật

quái dị, nhưng xem trướng mạn màu tím kia, hẳn là khuê phòng nữ tử, bản thân sao lại liều lĩnh xông vào địa phương này? Thiếu niên trong lòng hoảng hốt, muốn nhanh chạy ra.

Ai biết quay người lại, liền có

một

nữ tử thơm nức mềm mại lao vào. Thiếu niên kinh hãi, vội lui về phía sau vài bước, ai biết dưới chân lại đυ.ng phải

một

cái trúc y, trúc y đổ xuống, phát ra tiếng loảng xoảng.

Bích La phu nhân lấy khăn thêu che miệng, bỡn cợt nhìn thiếu niên lỗ mãng thất thố, phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Thiếu niên

đang

kinh hoàng, dĩ nhiên vẫn nhận ra nữ tử này là khuê trung thân hữa của chủ nhân nhà mình -- Bích La phu nhân.

hắn

vội quỳ xuống, sợ hãi cúi đầu

nói: "Phu nhân thứ tội."

Bích La phu nhân lay động

đi

đến trước mặt tiểu thiếu niên,

yêu

kiều ngồi xuống, vươn tay ngọc, nhè

nhẹ

vỗ về tóc đen của thiếu niên, phong tình vạn chủng nở nụ cười.

"Đừng sợ, tối nay

không

có phu nhân." Bích La phu nhân thanh

âm

mềm mại, trong trẻo, ôn nhu ngấy ngấy, như châu ngọc va chạm nhau, lại như gió thổi vào sa mỏng.

Thiếu niên lúc này căn bản

không

dám ngẩng đầu, chỉ cứng đờ quỳ sấp ở đó, hai tay gắt gao khấu

trênmặt đất, có chút trắng.

"Diệp Tiềm, ngẩng đầu lên." thanh

âm

ngọt ngấy ôn nhu nỉ non

nhẹ

nhàng bên tai.

Thiếu niên

đã

qua hai năm, thường xuyên nghe, cũng thường xuyên nhớ trong lòng, đó là phục tùng.

Cho nên, thiếu niên bạo dạn, chậm rãi ngẩng đầu.

Ngẩng đầu nhìn lên, là

một

đôi mắt đưa tình

ẩn

hiện, hàm chứa ý cười ôn nhu nhìn mình.

"Phu nhân..." Thiếu niên có chút nghi hoặc, cảm thấy vừa mơ hồ vừa minh bạch.

Bích La phu nhân

nhẹ

nhàng cởi điêu bào khoác

trên

người, lộ ra thân mình đẫy đà cân xứng. Con ngươi nàng như nước dập dờn ý cười, tà tà nhìn thiếu niên, thấy vẻ mặt thiếu niên khϊếp sợ, liền nở nụ cười

nhẹ.

"Thế nào, chưa từng thấy?" Nàng hơi hơi ưỡn ngực, hai ngọn ngọc sơn vươn ra, có ý tứ hàm xúc chào hỏi thiếu niên.

Thiếu niên thấy nàng ưỡn ngực, trong mắt khϊếp sợ, theo bản năng nhìn xuống, lại vừa vặn nhìn ngọc sơn nguy nga hơi hơi phập phồng, cùng với hai quả đỏ

đang

run rẩy ở

trên.

Mặt

hắn

tức

thì

đỏ rực, hơi thở bỗng dồn dập lên.

Bích La phu nhân

nhẹ

nhàng vươn tay, chậm rãi thò vào trong áo bông thô ráp cũ kỹ, tay ngọc chậm rãi xoa ngực thiếu niên phập phồng kịch liệt.

Ngực có chút đơn bạc và non nớt, nhưng kiên cố lửa nóng, phảng phất còn tản ra mùi mồ hôi đặc thù

trên

người, khác hẳn thị vệ, nam sủng chỉnh tề sạch

sẽ

bên người Bích La phu nhân.

Tay Bích La phu nhân, run run nhè

nhẹ

lần xuống dưới.

"Diệp Tiềm..." con ngươi nàng như nước dập dờn tràn ra say mê, môi đầy đặn hồng nhuận hơi mở, phát ra tiếng than trầm thấp say lòng người, hai tay vội vàng thăm dò, phảng phất muốn đem cả người mình tan ở

trên

người thiếu niên.

Thiếu niên cũng

không

dám cử động, thân mình cứng ngắc mặc kệ, chỉ có ngực phập phồng kịch liệt hơn,

trên

trán cũng chậm chậm chảy ra mồ hôi mỏng.

Bích La phu nhân bắt đầu kìm lòng

không

đậu, vươn cánh tay ngọc, ôm thân mình thiếu niên rắn chắc, run rẩy ngả vào l*иg ngực kiên cố kia.

"Diệp Tiềm... Ta thích tự vị

trên

người ngươi..." Bích La phu nhân nheo con ngươi mê say, tâm thần dập dờn, trong miệng phát ra lời

thì

thầm rung động lòng người.

Thiếu niên vội lui về phía sau mấy bước, kích động né tránh ôn hương mềm mại trong lòng mình.

"Diệp Tiềm?" con ngươi Bích La phu nhân mê say có vài phần kinh ngạc.

Thiếu niên lại quỳ xuống, hai tay chắp lại, cúi, thanh

âm

cung kính lại trịnh trọng

nói: "Phu nhân, Diệp Tiềm là người thô bỉ..."

hắn

chưa dám nhiều lời, nhưng Bích La dĩ nhiên minh bạch dụng ý của

hắn, con ngươi mê say hơi hơi trầm xuống, mày liễu nhướng lên, lạnh giọng hỏi: "Ngươi cũng biết bản thân

đang

làm gì?"

Thiếu niên -- Diệp Tiềm,

không

dám

nói

lời nào, cũng

không

biết nên

nói

gì, chỉ

một

đυ.ng mạch đầu ra tiếng.

Bích La phu nhân cúi mắt nhìn thiếu niên quỳ phục

trên

đất, tay

hắn

cứng rắn chống xuống, lộ ra gân xanh.

Nàng chậm rãi phát ra

một

cái tươi cười, hơi hơi hừ

một

tiếng, mới có thâm ý hạ lệnh: "đi

ra ngoài."

Diệp Tiềm cũng

không

dám đứng thẳng dậy, lại càng

không

dám ngẩng đầu nhìn Bích La phu nhân, đầu cúi, thân mình buông xuống, dè dặt cẩn trọng vòng qua thân mình ôn hương mềm mại kia, đến cạnh cửa mới kích động tông cửa xông ra.

Bích La phu nhân bước lên lầu nhìn xuống, thấy trong tuyết trắng, thiếu niên kia quần áo đơn bạc

đangnghiêng ngả chao đảo chạy ra ngoài, tức thời trong con ngươi tràn đầy hứng thú vô tận.

Diệp Tiềm a Diệp Tiềm, ngươi bây giờ đến cùng vẫn là niên thiếu.

Tác giả có chuyện muốn

nói: Bích La phu nhân so với Xương Bình công chúa càng hiểu nam nhân hơn, có phải

không.

PS 1: Có người trách sao tác giả đặt tên hoàng đế như thế, bả còn bảo bả thích thế đấy, truyện sau bả còn đặt nam chính là Vệ Khuyển cơ.

PS2: Có ai hiểu mấy cái hoành phi câu đối của Bích La ko?