Chương 17: Ngọc hoa trì

Ngày thứ hai, trời

đã

sáng, đống lửa cũng dần dần tắt, chỉ có tro tàn còn lại trong gió thu

nhẹ

bay

đidưới ánh sáng.

Triêu Dương công chúa đứng dậy, ngồi

một

đêm chân cẳng

đã

có chút tê mỏi,

không

khỏi ngã xuống bên cạnh.

một

đôi bàn tay to hữu lực vươn tới, vững vàng đỡ lấy nàng.

Triêu Dương công chúa đạm nở nụ cười, khẽ gật đầu với Diệp Tiềm.

Diệp Tiềm

trên

mặt ửng đỏ, vội thu hồi tay mình.

Triêu Dương công chúa ngắm cảnh trí vùng núi, mặt trời nhô lên, làm nổi bật vùng núi lá đỏ,

một

vùng cảnh đẹp. Cố tình lại có gió mát trong núi từ từ thổi tới, càng cảm thấy vui vẻ thoải mái, vì thế rất có cảm xúc

nói: "Cổ nhân

nói

họa phúc tương liên,

thật

là như thế, nếu

không

phải hôm qua gặp kẻ xấu, hôm nay sao được ở vùng núi này ngắm cảnh đẹp đến như thế!"

trong lòng Diệp Tiềm cảm thấy cảnh sắc thế gian dù đẹp cũng

không

bằng Triêu Dương công chúa gò má đỏ bừng, nhưng

hắn

đương nhiên

không

thể

nói

ra, chỉ ở

một

bên trầm mặc

không

nói.

Đúng lúc này, vùng núi cách đó

không

xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, còn có tiếng người hỗn loạn. Diệp Tiềm hơi nhíu mày

nói: "Công chúa, thỉnh tạm thời tránh ra sau núi đá, đợi Diệp Tiềm tiền

đixem đến cùng là người phương nào?"

Triêu Dương công chúa hơi gật đầu,

đi

đến sau núi đá. Diệp Tiềm thấy chỗ đó coi như

ẩn

nấp được, liền thi triển khinh công hướng

đi

về phía có tiếng người.

Triêu Dương công chúa trốn sau núi đá, nhớ tới kẻ xấu hôm qua,

không

biết nếu lại gặp địch nhân, Diệp Tiềm có thể ứng phó

không? Trong lòng có chút lo lắng, ai biết

đang

lo lắng, liền nghe có tiếng bước chân

đi

tới, trong đó còn có

một

tiếng kêu: "Công chúa?"

Thanh

âm

này Triêu Dương công chúa thuở

nhỏ

đã

quen thuộc, là của thị vệ Tiêu Đồng.

Trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng từ sau núi đá

đi

ra, quả nhiên gặp Tiêu Đồng dẫn theo đại đội nhân mã, được Diệp Tiềm dẫn đường cùng nhau

đi

tới.

Tiêu Đồng thấy công chúa bình yên vô

sự,

không

khỏi vui mừng quá đỗi, quì

một

gối thỉnh trách phạt. Những người khác thấy vậy cũng cuống quít quỳ xuống.

Triêu Dương công chúa tâm tình cực tốt, mới đám người Tiêu Đồng đứng dậy, cũng hỏi việc bắt cóc hôm qua. Nhưng Tiêu Đồng hồi bẩm

nói, kẻ xấu hôm qua tựa hồ là vì công chúa mà đến, thấy công chúa thoát

đi, thế nhưng vô tâm ham chiến bỏ

đi.

Triêu Dương công chúa nghe được lời này, trong lòng rất nghi hoặc, thầm nghĩ mình cực ít xuất môn, khi nào

thì

đắc tội người, cho nên đối phương vì mình mà đến?

Nàng mặc dù

không

hiểu, cũng

không

nói

ra, chỉ cho phủ nha địa phương tận lực điều tra việc này, cũng lệnh cho Tiêu Đồng nhất định phải tìm ra chủ mưu của những người đó. Tiêu Đồng đương nhiên nhanh chóng đáp ứng.

Triêu Dương công chúa tuy rằng gặp phải kẻ xấu, lại hưng trí vẫn chưa bị ảnh hưởng, vì thế hạ lệnh đoàn người khởi hành tiến đến biệt uyển nghỉ ngơi.

trên

đường lại gặp được

một

đoàn nhân mã khác chờ dưới chân núi, Cẩm Tú cùng với Phủ Đào và Phẩm Liên đều lông tóc vô thương. Mấy người bọn họ thấy công chúa bình yên trở về, người người vui mừng quá đỗi, đặc biệt là Cẩm Tú, mắt

đã

sưng đỏ lên.

......................

Trong biệt uyển có

một

ôn tuyền thiên nhiên, đặt tên là Ngọc Hoa Trì (ao Ngọc Hoa). Mùa thu trời rét, Triêu Dương công chúa mấy năm nay thích nhất lúc trời giá rét đông lạnh ở đây ngâm ôn tuyền.

Hôm nay,

trên

người nàng chút

không

vui,

đang

ở trong sương khói lượn lờ hưởng thụ hơi nước ôn tuyền, bên người đương nhiên có Phủ Đào và Phẩm Liên, xoa bóp chỗ mỏi mệt cho nàng,

thật

sự

là ấm áp thoải mái, hưởng thụ nhân sinh lạc thú.

Nàng cúi đầu nhìn cánh tay Phẩm Liên trắng nõn duyên dáng,

không

biết tại sao bỗng nhiên nhớ tới tiểu nô Diệp Tiềm kia.

Cánh tay Diệp Tiềm, hữu lực rắn chắc, ngăm đen khỏe mạnh hoàn toàn

không

đồng giống như Phẩm Liên, trong ấn tượng mông lung, l*иg ngực kiên cố nàng dựa vào kia như muốn phát ra lực đạo vô tận.

Nàng nhìn vòng eo mảnh khảnh của mình trong nước ôn tuyền như

ẩn

như

hiện,

không

khỏi mơ màng, Diệp Tiềm kia vừa vươn cánh tay, có phải có thể hoàn toàn ôm trọn mình hau

không?

Nghĩ đến đây, trái tim nàng phảng phất có cái gì mềm mại

đang

dập dờn, dập dờn khiến thân thẻ nàng mềm nhũn.

Phẩm Liên và Phủ Đào

nhẹ

nhàng chậm rãi vỗ về chơi đùa tấm lưng duyên dáng của nàng, cảm giác được thân thể nàng biến hóa, hai người liếc nhau, Phẩm Liên định tiến lên ôm lấy công chúa.

Mỗi lần thấy tình cảnh này, Phủ Đào luôn có chút ngại ngùng,

không

tranh cường được như Phẩm Liên, chỉ có thể cúi đầu chờ bên cạnh.

Ai ngờ công chúa cảm giác được Phẩm Liên phía sau tiến tới,



ràng thân thể sớm

đã

mềm nhũn, trái tim cũng dập dờn lay động, nhưng cố tình lúc này nổi lên

một

tia phản cảm với Phẩm Liên.

Nàng cúi đầu nhàn nhạt

nói: "đi

xuống

đi."

Phẩm Liên nghe thế, thân mình cứng đờ, tay muốn ôm công chúa thủ cũng chậm chậm chạp thu về.

Lúc này Phủ Đào và Phẩm Liên còn tưởng rằng công chúa hôm nay muốn Phủ Đào, cái gọi là "đi

xuống

đi" chính là cho Phẩm Liên tạm thời lui ra, thay đổi Phủ Đào đến hầu hạ.

Ai ngờ công chúa có chút

không

kiên nhẫn, nhíu mày

nói: "Tất cả đều lui ra!"

Phủ Đào và Phẩm Liên đều sửng sốt, đây là lần đầu tiên, công chúa thế nhưng

không

kiên nhẫn đuổi bọn họ như thế.

Hai người ngây ngẩn

một

chút, chung quy

không

dám cãi lại mệnh lệnh của công chúa, đứng dậy đến bên ôn tuyền, tiếp nhận

một

chiếc khăn dài thị nữ đưa tới, quấn thân thể rời

đi.

Triêu Dương công chúa đương nhiên

không

chú ý tới hai người này thất lạc, trong lòng nàng còn

đangnghĩ đến Diệp Tiềm kia.

Hai năm trước Bích La công chúa nhắc Diệp Tiềm, Diệp Tiềm vì nàng nhặt giày lên, Diệp Tiềm dùng cánh tay hữu lực ôm nàng vào trong lòng.

Diệp Tiềm,

trên

người

hắn



một

loại hơi thở dương cương, cả mọi người nàng từng tiếp xúc trước kia đều

không

có.

không... Có

một

người, là Tiêu Đồng, hơi thở

trên

người Tiêu Đồng cũng giống Diệp Tiềm.

Nhưng Tiêu Đồng vĩnh viễn

sẽ

không

là khách

trên

giường của mình,

hắn

từ

thật

lâu trước đây

đã

mất

đi

cơ hội này.

Như vậy... Diệp Tiềm có thể chứ?

Triêu Dương công chúa nhớ lúc ở vùng núi Diệp Tiềm kiên định cự tuyệt, bên môi

không

khỏi dập dờn ra

một

chút cười.

hắn

tựa như

một

đứa trẻ, bộ dáng

thật

nghiêm cẩn, chính nghĩa cự tuyệt lúc nàng lơ đãng trêu ghẹo.

Triêu Dương công chúa nhớ lại chuyện đêm đó, bên môi ý cười càng đậm, nàng nâng tay gọi Cẩm Tú hầu hạ bên cạnh, phân phó: "Gọi Diệp Tiềm đến."

Cẩm Tú nôn nao, lập tức hiểu ra, liền

đi

phân phó tiểu thị nữ bên ngoài gọi người, còn Triêu Dương công chúa cũng lười biếng tựa nghiêng vào bậc thềm ao bạch ngọc ôn tuyền, mị mâu hưởng thụ sóng nước ấm áp khẽ vuốt ve thân mình.

Ngày mùa thu, ánh mặt trời lười nhác chiếu bên ôn tuyền, nước suối lúc có lúc

không

mơn trớn thân mình xinh đẹp. Tóc đen dài như mây từ cần cổ thon dài trắng nõn buông xuống, dọc theo đầu vai linh lung, phủ lên da thịt gần như trong suốt, rơi vào trong nước, phiêu phiêu sái sái, như mây như tơ.

Bầu ngực nàng rất tròn rất no đủ, non tơ mềm mại phần lớn

ẩn

dưới nước, chỉ lộ ra hai khối đỏ bừng trong sương trắng mờ mịt nở rộ ra

yêu

diễm xinh đẹp.

Dưới nước mơ hồ có thể thấy được vòng eo trong suốt chưa đầy nắm tay, cùng với đôi chân dài tuyết trắng tùy ý khép lại, xuyên qua tầng tầng sóng nước tinh tế, thậm chí có thể nhìn thấy

một

chút chỗ ở giữa có màu đen say lòng người, đẹp

yêu

dã và phóng đãng.

Lúc Diệp Tiềm đầy hoài nghi lo lắng phụng mệnh

đi

đến ôn tuyền,

hắn

nhìn thấy tình cảnh này.

================================

Diệp Tiềm huyết khí nhất thời dâng lên, chỉ chớp mắt nhoáng lên

một

cái như vậy, nên nhìn hay

khôngnên nhìn, tất cả đều thấy.

hắn

vội vàng cúi đầu, quỳ xuống.

Triêu Dương công chúa híp con ngươi, nghe được động tĩnh của

hắn

khẽ cười, lười nhác ra lệnh: "khôngđược quỳ."

Có mệnh lệnh này, Diệp Tiềm vốn

sẽ

quỳ xuống, động tác cứng đờ, ở nơi đó nửa quỳ nửa

không

quỳ,

không

biết nên làm thế nào cho phải.

Triêu Dương công chúa vươn ngón tay ngọc thon thon,

nhẹ

nhàng trêu chọc nước suối ấm áp, để nước từ

trên

thân thể mình mềm mại trắng nõn như măng mới nhú chảy xuôi xuống, trong miệng chầm chậm

nói: "Diệp Tiềm, tới, đấm lưng cho bản cung."

Mắt Diệp Tiềm cụp xuống, động cũng

không

dám động, cắn răng, cự tuyệt: "Công chúa, Diệp Tiềm

không

dám."

Mặt

hắn

sớm đỏ bừng, những lời cự tuyệt này cơ hồ là từ trong hàm răng thốt ra.

Triêu Dương công chúa tươi cười dần dần thu liễm, mày liễu khẽ nhíu, tà tà liếc

hắn

một

cái, nhàn nhạt hạ lệnh: "đấm lưng cho bản cung." Lần này thanh

âm

nhẹ

nhàng ôn nhu, lại tràn ngập mị lực cùng dụ hoặc khó có thể cự tuyệt, đương nhiên cũng có

một

tia uy nghiêm mơ hồ bên trong.

Diệp Tiềm cứng ngắc

thật

lâu, rốt cục chậm rãi đứng lên, nắm chặt tay, phảng phất như vào địa ngục,

đi

đến bên cạnh ao.

Triêu Dương công chúa thấy

hắn

thân cao bảy thước, nam nhi dương cương lại khó xử dương cương, nhìn

hắn

nhíu mày nhanh nắm chặt quyền, nhếch môi, còn có mày kiếm nhăn lại,

không

khỏi bật cười: "Đấm cái lưng mà thôi, cũng

không

phải muốn ngươi

đi

tìm chết."

Môi Diệp Tiềm động đậy,

hắn

thật

muốn

nói,

hắn

tình nguyện

đi

tìm chết.

nữ nhân trong ao, mị hoặc, quyến rũ tận xương, giống như

một

thủy

yêu

xinh đẹp, dụ hoặc

hắn

huyết khí sôi trào.

Hô hấp

đã

đυ.c ngầu, nhưng

hắn

biết,

hắn

không

thể,

hắn

cái gì cũng

không

thể làm!

Nữ nhân hàm chứa tươi cười quyến rũ,

không

chút để ý dụ hoặc

hắn, là chủ nhân của

hắn.

Chủ nhân

hắn

khuynh quốc khuynh thành, nhưng thanh danh hỗn độn; chủ nhân

hắn, dưới váy vô số người, lại lạnh bạc tận xương.

Chủ nhân

hắn, là

một

nữ nhân

không

có tim.

Nữ nhân

không

có tim này

đang

trêu đùa

hắn

như trêu đùa

một

động vật

nhỏ

đáng thương.

================================

Nước trong ao Ngọc Hoa ôn hòa nhu ngấy, Lúc Diệp Tiềm chân trần bước vào lại chỉ cảm thấy lạnh như băng thấu xương.

áo khoác Diệp Tiềm

đã

cởi ra, lộ l*иg ngực cường tráng rắn chắc,

đang

kịch ̣ liệt phập phồng.

bờ môi Triêu Dương công chúa cong lên

một

chút cười trêu đùa, con ngươi tà mị nhìn thiếu niên mười sáu tuổi, nhìn

hắn

ngồi xổm xuống ao, nhìn

hắn

nâng lên song chưởng hữu lực, nhìn

hắn

cứng ngắc mở miệng: "Công chúa, thỉnh phân phó."

con ngươi Triêu Dương công chúa rủ xuống, ánh mắt rơi xuống ngực

hắn. Nơi này chính là lúc trước nàng từng dựa vào, khi đó chỉ cảm thấy kiên cố hữu lực, phảng phất bên dưới cất giấu nhiệt lực và sức lực vô cùng, phảng phất có thể làm cho người ta yên tâm dựa vào.

hiện

thời xem ra,

thật

thà bóng loáng, phập phồng kịch liệt, phía

trên

còn có

một

giọt nước,

không

biết là mồ hôi, hay là nước suối trong ôn tuyền bắn tung tóe lên?

Triêu Dương công chúa vươn ngón tay ngọc thon thon gần như trong suốt, khẽ vuốt lên ngực

hắn, đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào giọt sương

trên

l*иg ngực kịch liệt phập phồng run rẩy.

Diệp Tiềm nhất thời cả người hóa thành nham thạch, ánh mắt thẳng tắp nhìn phía trước, thân mình muốn động cũng

không

dám động.

Triêu Dương công chúa cảm nhận được

hắn

cứng ngắc, cúi đầu ôn nhu

nói: "Diệp Tiềm, như thế nào, ngươi sợ ta?"

Diệp Tiềm nhắm chặt con ngươi lại, nhắm lại

hắn

có thể

không

thấy, nhưng

hắn

vẫn có thể cảm giác được.

hắn

có thể cảm thấy xúc cảm từ ngón tay kia lạnh lẽo mà trơn mịn

nhẹ

nhàng mơn trớn ngực mmình, xúc cảm lành lạnh như vậy lại khiến cho

hắn

từng trận lửa nóng.

Trong cơ thể

hắn, nháy mắt bốc lên tuyệt vọng khôn cùng, phảng phất nháy mắt nuốt hết bản thân

hắn, sau đó nuốt hết nữ nhân nghịch lửa trước mắt này.

Trong họng phát ra thanh

âm

thô câm: "Chủ nhân..."

hắn

muốn

nói, công chúa, thỉnh tự trọng, nhưng

hắn

nói

không

nên lời, yết hầu đầu lưỡi phảng phất cũng bị lửa nóng trong cơ thể cắn nuốt,

hắn

không

phát ra tiếng!

Diệp Tiềm chỉ cảm thấy trong đầu có

một

dây cung, vốn

đã

căng đến cực điểm, cơ hồ chỉ chạm vào liền tung ra. thái dương có mồ hôi tràn ra, ngực

hắn

dưới ngón tay nàng kịch liệt phập phồng,

hắn

cảm thấy cả trái tim mình

sẽ

nhảy ra.

Triêu Dương công chúa con ngươi hẹp dài quyến rũ lộ ra hứng thú, nàng thích nhìn thiếu niên dáng người cao lớn này ở trước mặt mình

không

biết làm sao, phảng phất chỉ cần đầu ngón tay mình khẽ chạm

một

chút, thiếu niên kiên cường này

sẽ

không

bao giờ nhúc nhích được nữa.

Hưng trí của nàng càng cao, thấy thiếu niên này, từ mặt đến tai đều đỏ lên, lại nghe

hắn

dồn dập đè nén tiếng thở dốc, mâu quang lưu chuyển, thân mình chuyển động, cúi người xuống.

Diệp Tiềm chỉ cảm thấy như trời sụp đất nứt, dây cung trong đầu kia chợt ngưng lại!

hắn

mở mắt ra, trong mắt là đầy trời tuyệt vọng.

hắn

cứng ngắc cúi đầu, chỉ nhìn nữ nhân

không

thể với tới kia, bắt đầu nhắm mắt lại,

hắn

nhìn thấy lông mi tinh mịn mê người cong lên,

hắn

nhìn đôi môi đỏ bừng hôn lên ngực mình!

Đôi môi từng phun ra lời

nói

lạnh bạc, đôi môi chỉ cần động

một

chút

đã

có thể cho mình sinh tử,

đangnóng bỏng hôn ngực mình,

nhẹ

nhàng mυ"ŧ vào, nuốt xuống giọt nước

không

biết là mồ hôi hay nước suối.