Triêu Dương công chúa thân hình linh lung mạn diệu cúi đầu xuống,
trên
tấm lưng bạch ngọc duyên dáng là mái tóc đen dài ướŧ áŧ uốn khúc tao nhã
trên
cơ thể trần trụi, ướŧ áŧ rơi xuống, vào trong nước, giống như cánh bèo trôi lập lờ.
Diệp Tiềm huyết mạch sôi sục, hai quyền nắm chặt, con ngươi đen tối, thở dốc dồn dập, lúc môi đỏ mọng khẽ hút,
hắn
phát ra
một
tiếng rên mơ hồ: "Chủ nhân..."
Triêu Dương công chúa khẽ vỗ về l*иg ngực nóng bỏng,
trên
môi tràn ra tiếng thở dài nhè
nhẹ. Diệp Tiềm, thân mình
rõ
ràng cứng ngắc bất động, sức lực tiềm
ẩn
trong cơ thể lại phảng phất muốn hòa tan nàng! Bình sinh lần đầu tiên Triêu Dương công chúa phát
hiện, hóa ra mình là băng là ngọc, ngàn năm lạnh lẽo, còn Diệp Tiềm lại như nham thạch nóng bỏng, đủ để hòa tan nàng thành nước, đủ để cho nàng nhiệt tình như lửa.
Thân mình Triêu Dương công chúa ở trong làn nước ấm áp
nhẹ
nhàng run rẩy, nàng giống như sợ lạnh, mềm yếu dựa vào ngực
hắn, lại duỗi cánh tay ngọc, vòng quanh lưng
hắn, thử ôm thắt lưng rắn chắc của
hắn.
một
loại hương thơm mê người truyền đến,
không
phải là mùi son phấn, cũng
không
phải mùi hoa, mà là
một
loại hương khí làm cho người ta say mê
nói
không
nên lời. Tự chủ cơ hồ sắp hỏng mất, Diệp Tiềm giờ khắc này bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên
hắn
ngửi thấy hương thơm này.
Khi đó, nàng
nhẹ
phất vạt váy,
hắn
cúi đầu nhặt hài.
Thân phận khác nhau
một
trời
một
vực khiến lý trí Diệp Tiềm thu lại,
hắn
ngừng thở, cắn chặt răng, nhắm mắt.
Khuôn mặt Triêu Dương công chúa quyến rũ ở trong ngực
hắn
ngẩng lên, nâng con ngươi say mê, đầy châm chọc cười khẽ: "Thế nào, Diệp Tiềm, là sợ, hay
không
sợ?"
Diệp Tiềm giãy dụa thống khổ phát ra
âm
thanh: "Chủ nhân, ngài là chủ nhân của Diệp Tiềm..."
Con ngươi Triêu Dương công chúa mê mang say mê có
một
tia
không
hiểu: "thì
sao? Bản cung là công chúa, bản cung là chủ nhân của ngươi, nhưng
hiện
tại bản cung là nữ nhân, ngươi là nam nhân a..."
Ngữ khí Triêu Dương công chúa vừa chuyển, nhu uyển
nói: "Hay là Diệp Tiềm thực chưa từng trải qua?"
Trong con ngươi nàng tràn ra cười bỡn cợt: "Nếu Diệp Tiềm
không
biết, vậy bản cung
thì
sẽ
dạy ngươi nên làm như thế nào..."
Ngực mềm mại khẽ tựa vào ngực kiên cố, cố ý vô tình khẽ cọ, trong nước vòng eo
đã
áp vào thắt lưng nam nhân rắn chắc, Triêu Dương công chúa có thể cảm giác được, trong nước có vật cứng sớm căng trướng. Nàng cười trầm thấp, bám lên khối thân thể rắn chắc này, hai chân thon dài xinh đẹp ở trong nước quấn quanh
hắn, ngón tay trong ngực
hắn
nhẹ
nhàng qua lại, trong miệng mị hoặc
nói: "khôngcho ngươi động, ta
sẽ
dạy ngươi..."
Thân thể mạn diệu ôn ngấy sớm
đã
dựa sát vào, giống như vô tình cọ quá chỗ
đã
sưng trướng lên. Thân thể nàng giống như cọng cỏ mềm mại
không
có lực quấn quít lên, giống như quấn quanh
một
gốc cây đại thụ leo lên thắt lưng rắn chắc của
hắn. Nàng dùng thân thể thơm tho khai mở khıêυ khí©h cứng rắn của
hắn
chưa từng trải qua thế
sự.
Diệp Tiềm là thị vệ, là hạ nhân, là nô tài, nhưng
hắn
cũng là nam nhân!
Diệp Tiềm làm thị vệ, làm gia nô vẫn có thể nhịn, hoàn cảnh sinh trưởng và địa vị sớm tôi luyện cho
hắnnhẫn nại hơn người! Nhưng
hắn
còn là
một
nam nhân, là
một
nam nhân mười sáu tuổi huyết khí sôi trào! Huống chi nữ nhân trước mắt này là người
hắn
tha thiết ước mơ khát vọng!
Trong ngực Diệp Tiềm đột nhiên dấy lên
một
trận hỏa diễm, thiêu đốt
hắn
không
còn lại gì.
một
cỗ nhiệt huyết nảy lên, đem câu nệ cứng ngắc ném lên chín từng mây. Yết hầu
hắn
lăn lộn, giống như dã thú phát ra
một
tiếng thét thô câm, sau đó song chưởng luôn luôn
không
động nửa phần đột nhiên đem toàn bộ ôn hương nhuyễn ngọc trước mắt ôm vào trong ngực, gắt gao ôm vào trong ngực!
ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, từng là chỗ cao
hắn
không
có cách nào với tới, từng là giác mộng
hắn
khó
nói
ra miệng, từng là khát vọng đau đớn đến cực hạn của
hắn.
Cánh tay dùng sức, cơ hồ muốn siết chặt nàng. Nhưng Triêu Dương công chúa
không
chút trách cứ, nàng nửa mở đôi mắt mị nhân, ngửa cổ ưỡn ngực, để mật đào kia trong suốt ướŧ áŧ kề sát
hắn, lẩm bẩm: "Diệp Tiềm..."
Thiếu niên thân mình kiên cố như vậy, cánh tay hữu lực như vậy, huyết khí sôi trào như vậy, Triêu Dương công chúa giờ khắc này chỉ hy vọng mình hóa thành nước, dung nhập vào trong cơ thể
hắn, rót vào từng tấc da thịt
hắn.
Diệp Tiềm bình sinh lần đầu tiên lấy hết dũng khí ôm chặt chủ nhân cao
không
thể với tới, sau đó mạnh mẽ đứng lên. Lúc
hắn
đứng lên, tiếng nước rào rào trong ao, đồng thời thân thể Triêu Dương công chúa
không
có nước suối che chắn, cứ như vậy
hiện
ra dưới ánh sáng, cứ như vậy nhu nhược leo lên vòng eo cường tráng của
hắn.
Lúc này Diệp Tiềm như
đang
ôm
một
mĩ vị
hắn
khát vọng nhiều năm, mơ hồ biết kế tiếp phải làm cái gì, nhưng nên làm như thế nào, làm ở nơi nào là
một
vấn đề.
hắn
dồn dập thở hào hển, hai mắt đỏ bừng, tấm lưng cứng ngắc,
hắn
thực
không
biết phải làm sao.
Cánh tay ngọc của Triêu Dương công chúa vươn ra, vòng quanh cổ
hắn, ghé vào tai
hắn, cúi đầu phân phó: "Ôm ta
đi
U Lan thất."
Như
một
mĩ vị ấp ủ nhiều ngày, Triêu Dương công chúa cảm thấy lần đầu tiên hẳn là nên lựa chọn
mộtđịa điểm thích hợp, chậm rãi nhấm nháp. Ôn trì đương nhiên là
không
tệ, nhưng đối với Diệp Tiềm lần đầu tiên mà
nói, có chút khó khăn.
=========================================
U Lan thất là chỗ ngày thường Công chúa ngâm ôn tuyền xong vào nghỉ ngơi,
hiện
bên trong
đã
đốt huân hương, ôn hòa nhu ngấy, phiêu hồn nhân tâm.
Diệp Tiềm ôm chặt công chúa, bước nhanh vào U Lan thất, hơi nhìn quanh
một
chút, cấp tốc đặt nàng lên tẩm giường.
trên
giường trạm trổ long phượng, hiển nhiên
không
phải người hạ đẳng như Diệp Tiềm có thể hưởng thụ,
hắn
đi
đến đây nhất thời có chút vô thố, buông công chúa xuống liền có chút cứng ngắc.
Triêu Dương công chúa than
nhẹ
ở trong lòng, lúc Diệp Tiềm thả nàng xuống, nàng liền thuận thế lôi kéo, thân thể hữu lực liền áp lên thân thể nàng mềm mại. Lúc cứng rắn và mềm mại kề sát vào nhau, Triêu Dương công chúa nhắm mắt lại, tràn ra
một
tia thở dài sung sướиɠ.
Diệp Tiềm vội vàng lại dũng mãnh, Diệp Tiềm cũng ngốc nghếch mà cuồng loạn,
hắn
dựa vào bản năng ở nơi mềm mại ướŧ áŧ, sung sướиɠ tìm kiếm đường vào, nhưng mặc dù
hắn
va chạm thế nào, vẫn
không
qua được cửa tiến vào.
Triêu Dương công chúa bị
hắn
làm cho cả người tê dại, chỉ hy vọng có khởi đầu vững vàng, sáng sủa vội cong người lên, lúc này ở phía dưới nỗ lực mở ra phối hợp. Chỉ
một
động tác nho
nhỏ
như thế, Diệp Tiềm tìm mãi
không
thấy
đã
phát
hiện
đường ra, hơi dùng
một
chút lực, vật
đã
sớm kêu gào đó chìm vào
một
nơi. Nơi đó ấm áp ẩm ướt, tản mát ra từng đợt mùi thơm, nhưng lối vào vẫn chặt chẽ như thế.
Bị bao vây gắt gao, trong họng Diệp Tiềm phát ra
một
tiếng gầm
nhẹ, chuyện kế tiếp
không
cần Triêu Dương công chúa lo lắng,
hắn
dựa vào bản năng nam tính bắt đầu chuyển động kịch liệt.
Triêu Dương công chúa thử qua vô số nam nhân, nhưng chưa từng có
một
người nam nhân nào giống Diệp Tiềm, cường đại như vậy, tráng kiện như vậy, mãnh liệt như vậy lại cẩn thận như vậy, nhiệt tình như vậy lại đè nén như vậy. Nàng chỉ cảm thấy thân thể mình như thuyền
nhỏ
bị mất phương hướng trôi nổi trong đêm, tìm
không
thấy bờ bến, tìm
không
thấy ánh sáng.
Nàng bất lực ngâm nga, thậm chí phát ra tiếng khóc mảnh mai nức nở cùng tiếng cầu xin tha thứ, nhưng lúc này Diệp Tiềm
đã
không
còn là tiểu nô khúm núm kia,
hắn
đang
áp ở
trên
người chủ nhân mình, kích cuồng chuyển động.
Triêu Dương công chúa sau
một
động tác mãnh liệt của
hắn, thân mình bỗng nhiên co rút, trong họng phát ra tiếng ngâm say mê, trong miệng thoát ra tiếng khóc nức nở, nhíu mày thấp giọng gọi tên Diệp Tiềm.
Giọng nàng thấp lạnh mà mềm mại, bình thường luôn
không
chút để ý, cao
không
thể với tói, lúc này lại tràn ra như châu ngọc bàn văng khắp nơi dưới thân
hắn. Châu ngọc văng khắp nơi vẫn ai uyển quyến rũ, lại tuyệt vọng mảnh mai gọi tên Diệp Tiềm, làm cho kích cuồng trong cơ thể Diệp Tiềm càng sâu.
Cuồng phong sóng lớn, mua đập tàu lá, gió quất hoa sen.
Triêu Dương công chúa cơ hồ chìm trong sóng lớn, đôi tay mềm mại mảnh khảnh leo lên cổ Diệp Tiềm. Diệp Tiềm cúi đầu, chỉ thấy đuôi lông mày chủ nhân mang mị hoặc, đuôi mắt
ẩn
tình,
trên
môi
mộtmảnh thản nhiên càng khiến người say đắm.
Phía dưới là hai luồng mềm mại bóng loáng, hai khỏa tiểu đào đỏ thẫm, trong gió táp mưa sa
đang
rung chuyển lắc lư, rất mê người. Diệp Tiềm lúc này quật khởi, sớm đem lễ nghi tôn ti ném lên chín từng mây, vì thế
rõ
ràng mỗi bàn tay to giữ chặt
một
bên. Cầm ở trong tay
thật
sự
là ôn nhuận hơn ngọc, trắng mịn hơn cao. Phía dưới
hắn
tiến công
không
ngừng, chỉ cảm thấy tiểu đào này trầm bổng phập phồng, chọc người trìu mến, trong đầu Diệp Tiềm nóng lên, cúi người ngậm
một
bên hồng đào.
Giống như gió thổi qua, hoa rực rỡ, thân mình ở giờ khắc này đều nở rộ, run rẩy, chỗ tiếp giáp phía dưới cũng chặt lại, càng chặt lại.
Diệp Tiềm lại phát ra
một
tiếng thét,
hắn
kêu to muốn lêи đỉиɦ, lại
không
lường trước phía dưới càng siết chặt,
hắn
khống chế
không
được, toàn bộ văn chương trôi chảy.
Diệp Tiềm phát ra tiếng kêu thống khổ lại sung sướиɠ,
hắn
mệt mỏi nằm sấp
trên
thân thể mềm mại, cảm giác được từng giọt tinh túy của mình, cứ như vậy tiết vào chỗ hoa sen kia.
Chỗ hoa sen nở rộ, có từng trận mùi thơm, giờ này khắc này lan tỏa ra, ngập tràn toàn bộ U Lan thất.