Chương 16: Trong thâm sơn

Trong gió đêm, thân ảnh Diệp Tiềm đứng cao ngất. Gương mặt kiên nghị, môi mỏng quạnh quẽ, trong bóng đêm mông lung,

hắn

có vẻ lạnh lẽo



tuyệt, nhưng kiên định như lúc ban đầu.

Nghe thấy lời công chúa khiến người mơ màng kia, thân hình

hắn

chưa động, nhưng trong lòng cũng

đãnhấc lên sóng gió động trời!

hắn

đã

từng chỉ có thể từ

một

nơi bí mật gần đó vụиɠ ŧяộʍ nhìn bóng dáng động lòng người của nàng;

hắn

đã

từng vô số đêm lần lượt nhớ lại nàng lơ đãng tươi cười mà ban ngày

hắn

không

dám nghĩ.

hiện

thời, nữ tử này an vị trước mặt

hắn, cười đầy quyến rũ,

nói

nhỏ

với

hắn

lời ái muội

không

rõ. Lời

thìthầm như ngâm nga, vào tai

hắn, quanh quẩn ở trong lòng

hắn,

thật

lâu

không

tiêu tan.

Nàng, thế nhưng

đang

câu dẫn

hắn

sao?

Diệp Tiềm ngẩng đầu, con ngươi thâm trầm sắc bén thẳng tắp tiến vào trong mắt nàng quyến rũ tươi cười.

Nàng xinh đẹp ngồi nghiêng, giống như

một

đóa hoa Bỉ Ngạn nở

trên

tảng đá.

Đóa Bỉ hoa Bỉ Ngạn này đối với Diệp Tiềm mà

nói, giống như độc dược, độc sớm ngấm vào lục phủ ngũ tạng, khó có thể cứu trị.

hắn

hít sâu

một

hơi,

không

sai,

hiện

thời là chỗ thâm sơn dã lâm

không

người biết, cái gì công chúa tiểu nô, cái gì hầu gia phò mã, hết thảy có thể ném lên chín từng mây!

không

có ước thúc của thế tục,

không

có cao thấp quý tiện, giờ khắc này,

hắn

là nam nhân, nàng là nữ nhân.

Nàng cứ như vậy xinh đẹp ngồi trước mặt

hắn, phảng phất chỉ cần

hắn

vươn tay ra, có thể kéo nàng vào trong ngực.

con ngươi Diệp Tiềm càng ngày càng thâm ảm, hô hấp càng ngày càng dồn dập.

Triêu Dương công chúa

nhẹ

nhàng vuốt tóc tán loạn bên má, môi gợi lên

một

chút cười yếu ớt quyến rũ.

nam nhi thế gian, ai tránh được nữ tử mê hoặc?

con ngươi Diệp Tiềm thâm ảm gắt gao nhìn chằm chằm đóa hoa Bỉ Ngạn làm cho người ta mơ ước kia, trong gió lạnh phơ phất

nhẹ

nhàng chậm chạp, cung kính, kiên định

nói: "Công chúa, Diệp Tiềm

khôngdám."

Nụ cười bên môi Triêu Dương công chúa hơi hơi cứng đờ, ngước mắt liếc về phía nam tử trước mắt này, nhìn đến khi

trên

trán

hắn

chảy ra mồ hôi tinh mịn, mới nhíu mày

nhẹ

giọng hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi

không

muốn ta?"

Diệp Tiềm nhìn chằm chằm nữ tử ngồi

trên

tảng đá kia, cắn chặt răng, kiên quyết

nói: "không

muốn!" Rất kiên quyết,

không

được xen vào, ngữ khí kia phảng phất là muốn cắt đứt tưởng niệm trong lòng mình!

Triêu Dương công chúa ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Tiềm

một

hồi lâu, trong mắt càng ngày càng nghiêm túc, ngay lúc Diệp Tiềm cho rằng Triêu Dương công chúa

sẽ

xấu hổ thành giận, thần sắc nàng bỗng nhiên bình lặng xuống, chỉ nhìn chung quanh, nhàn nhạt

nói

với Diệp Tiềm: "Tối nay tá túc ở trong này, ngươi

đi

tìm chút đồ ăn, tìm chỗ chắn gió để bản cung ta nghỉ tạm."

Diệp Tiềm nhìn công chúa,

hắn

cho rằng công chúa còn có thể

nói

thêm gì nữa, lại

không

nghĩ rằng công chúa

không

nói

nữa.

hắn

hạ mắt cúi đầu, đáp

một

tiếng: "Vâng."

...................

Diệp Tiềm sợ trời lạnh liền cởi ngoại bào đưa cho công chúa, công chúa hơi do dự, rồi tiếp nhận phủ lên người.

Diệp Tiềm thấy công chúa phủ thêm ngoại sam của mình, trong lòng đột nhiên có

một

cỗ tư vị khó có thể

nói



nảy lên.

hắn

mím môi, bước nhanh vài bước rời

đi.

Công chúa thấy

hắn

sắp rời

đi, nhíu mi lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn

đi

đâu?"

Diệp Tiềm rời bước chân bỗng nhiên ngừng lại, lưng có chút cứng ngắc, thanh

âm

cứng rắn

nói: "đi

tìm chút đồ ăn."

nói

xong

hắn

liền rời

đi,

đi

tìm chút cỏ khô cành khô, lại

đi

tìm chút quả dại, bắt cá tôm

một

bên suối, trở về châm lửa.

Công chúa bôn ba

một

ngày,

hiện

vừa đói vừa lạnh, thấy Diệp Tiềm tìm này tìm kia,

nói

cũng

không

nói, chỉ ngồi ở chỗ cũ thờ ơ lạnh nhạt.

Đợi lửa hừng hực bốc lên, Diệp Tiềm

nhẹ

giọng

nói: "Công chúa, đêm rét trời lạnh, thỉnh sưởi ấm trước. Nếu đói bụng, ăn quả dại này trước

đi. Ta lập tức xử lý tôm cá."

Triêu Dương công chúa nhìn Diệp Tiềm, tuy nàng vừa mới

không

câu dẫn được tiểu nô này, nhưng cũng

không

có gì ngại ngùng. Nàng đứng dậy

đi

đến bên đóng lửa, cũng

không

soi mói, trực tiếp ngồi lên chỗ cành khô lá héo hỗn độn, vươn tay sưởi ấm.

Ánh lửa chiếu rọi xuống, ngón tay ngọc thon thon gần như trong suốt, mười móng tay đỏ

yêu

dã vô cùng.

Diệp Tiềm liếc nhìn ngón tay ngọc, rồi tiếp tục cúi đầu xử lý cá tôm trong tay.

Triêu Dương công chúa vừa hơ tay, vừa nhìn về phía Diệp Tiềm bận rộn. Thấy Diệp Tiềm trước dùng chủy thủ đánh vẩy cá, lại mổ bụng cá, lấy ruột ra. Chỉ thấy Diệp Tiềm động tác thuần thục,

một

đôi bàn tay to thon dài lột da róc xương, cao thấp tung bay, thoạt nhìn rất thuần thục.

Nàng khẽ nâng mị mâu, nhìn chằm chằm nửa mặt thiếu niên được ánh lửa chiếu rọi mông lung, mũi thẳng môi mỏng,

một

đôi mắt nghiêm cẩn nhìn chằm chằm cá tôm

đang

được xử lý trong tay.

Thiếu niên kia phảng phất cảm nhận được ánh mắt của nàng, bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt gặp con ngươi nàng nhìn chăm chú vào mình.

Nàng vội vã thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn ngọn lửa.

Diệp Tiềm ngừng động tác trong tay, nhìn nữ tử xinh đẹp cao quý kia.

Mái tóc tán loạn, khoác bố y màu xanh thô ráp của

hắn, nàng cứ như vậy ngồi trong lá khô cỏ dại vùng núi, lại vẫn tỏa ra thản nhiên, xinh đẹp, cho dù bố y nam tử thô lậu cũng khó giấu nhan sắc khuynh quốc.

một

nữ tử xinh đẹp cao quý như vậy

đang

nhàn nhạt nhìn mình làm

một

ít việc thô tục.

Diệp Tiềm cúi đầu tiếp tục bận rộn, lại mở miệng

nói: "Chuyện cạo vảy mổ bụng này có chút thô tục huyết tinh, làm bẩn mắt công chúa."

Triêu Dương công chúa hơi có vài phần tò mò hỏi: "Diệp Tiềm, xem ngươi làm thuần thục, hẳn là thường xuyên làm việc này?"

Diệp Tiềm mím môi, lãnh đạm

nói: "Diệp Tiềm xuất thân đê tiện, việc này ngẫu nhiên cũng làm."

Triêu Dương công chúa thấy ngữ khí Diệp Tiềm có chút lãnh đạm, trong lòng lại nghĩ tới bị cự tuyệt lúc trước, nhíu mi, quay đầu mím môi nhìn lửa, cũng

không

nói

nữa.

Diệp Tiềm thấy công chúa quay đầu

đi

không

nhìn mình nữa, ngược lại cảm thấy

không

biết ngữ khí mình vừa rồi có chút quá mức lãnh đạm, đường đột nàng hay

không?

hắn

ngước mắt trộm nhìn nàng, thấy nàng cúi mắt nhìn lửa đến xuất thần,

không

biết nghĩ cái gì.

Nhớ tới nàng nửa ngày chưa ăn gì, nhân tiện

nói: "Công chúa, bên kia có chút quả, dại Diệp Tiềm vừa rửa xong, ngươi muốn láy

một

ít dùng thử

không?"

Triêu Dương công chúa lạnh nhạt nhìn trái cây màu đỏ trong veo như nước bên cạnh, lặng lẽ liếʍ đôi môi có chút khô ráp, lại cố ý soi mói

nói: "Quả dại trong núi, đa số có độc, Diệp Tiềm ngươi xác định quả này

không

độc?"

Diệp Tiềm ngước mắt, khẳng định

nói: "không

có độc."

Triêu Dương công chúa mím môi

không

nói, hiển nhiên là

không

tin.

Diệp Tiềm thấy công chúa lộ ra bộ dáng quật cường, đành phải bất đắc dĩ giải thích: "Trái cây đó hằng ngày ta vẫn thấy,

thật

không

có độc, bằng

không

ta thử trước cho nàng xem."

nói

xong tự tay lấy

mộttrái cây đến ăn, lúc vươn tay, bỗng nhiên ý thức được

trên

tay mình đều dính vết máu, chỉ có thể thu lại.

Triêu Dương công chúa tà tà nhìn Diệp Tiềm, đương nhiên biết

trên

tay

hắn

có nhiều bất tiện, liền tùy tay cầm lấy

một

trái cây, cố ý

nói: "Ta càng muốn ngươi nếm thử trái cây này trước xem có độc hay

không!"

Diệp Tiềm ngước mắt nhìn công chúa, bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này công chúa thế nhưng có vài phần trẻ con cáu kỉnh, cảm thấy

không

biết thế nào lại có chút buồn cười: "Công chúa, Diệp Tiềm

đã

xử lý thỏa đáng cá tôm, rửa tay sạch

sẽ

rồi, tự nhiên

sẽ

thử ăn quả dại thay nàng."

Triêu Dương công chúa nhíu mày: "Ta khát! Ta đói bụng! Đương nhiên là

không

kịp chờ ngươi! Ngươi tới!"

nói

mấy câu, sạch

sẽ

lưu loát, ngắn ngủi sáng tỏ, cũng

không

cho cự tuyệt.

Diệp Tiềm đột nhiên minh bạch ý đồ của công chúa,

trên

mặt có chút xấu hổ,

trên

má có chút đỏ.

Triêu Dương công chúa chợt thấy thiếu niên đỏ mặt rất thú vị, trong lòng

không

khỏi tự đắc nghĩ, Diệp Tiềm, ngươi thực có thể thoát được ngũ chỉ sơn của ta sao?

Nàng rất có hứng thú nhìn chằm chằm gò má Diệp Tiềm đỏ rực, thấp giọng mệnh lệnh: "Tới a!"

Diệp Tiềm

sẽ

không

cự tuyệt mệnh lệnh của Triêu Dương công chúa, cho nên

hắn

chỉ có thể vươn thân mình sang.

Lúc

hắn

kề sát vào nàng, ngửi được từng đợt mùi thơm

trên

người nàng, bỗng nhiên trong đầu phịch

một

tiếng nổ bùng ra. Ý thức

đã

có chút mơ hồ, trong ánh lửa,

hắn

phảng phất cái cũng

không

nhìn thấy, chỉ nhìn thấy

một

cái tay ngọc thon thon, gần như trong suốt. Tay kia lấy

một

tư thái cực kỳ tao nhã, cầm quả dại trong veo như nước.

Tay nàng trắng nõn trong suốt, hồng khấu và quả đỏ càng

yêu

diễm, trong ánh lửa như có như

khôngtản ra

một

loại mị hoặc đặc biệt.

hắn

thẳng tắp nhìn chằm chằm bàn tay kia, lạnh nhạt tự nhiên với hêt thảy

không

còn nữa,

hắn

vô thố đứng lên.

Triêu Dương công chúa thấy thiếu niên trước mắt này hiển nhiên

đã

không

biết làm thế nào, đắc ý nở nụ cười, ôn nhu mị hoặc ra lệnh: "Mở miệng ra."

Giờ phút này Diệp Tiềm phảng phất sớm mất

đi

năng lực nhận thức,

hắn

chỉ biết làm theo giọng nàng khàn khàn

ẩn

ẩn

ralệnh, đờ đẫn mở miệng.

Bàn tay tinh tế

nhẹ

nhàng xinh đẹp khẽ đưa ra, để quả đỏ vào trong miệng

hắn.

hắn

ngơ ngác há hốc miệng, vẫn

không

biết ngậm lại.

Triêu Dương công chúa nghiêng đầu cười nhìn Diệp Tiềm, thế nhưng dẫn theo

một

tia nghịch ngợm hỏi: "Thế nào, ngươi choáng váng sao?"

Diệp Tiềm bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhanh ngậm miệng lại, dùng răng

nhẹ

nhàng cắn

một

cái,

một

tiếng thanh thúy, quả đỏ trong miệng tràn ra tư vị chua ngọt.

Chậm rãi thưởng thức quả đỏ trong miệng,

hắn

biết, tư vị quả dại này... đến suốt cuộc đời

hắn

sẽ

khôngthể quên.

hắn

lại

không

dám nhìn công chúa

một

lần, cúi đầu vội thu thập tôm cá, sau đó dùng

một

nhánh cây cứng rắn xiên vào, đặt lên ngọn lửa để nướng.

Triêu Dương công chúa cầm lấy quả đỏ, bỏ vào trong miệng,

nhẹ

nhàng nhấm nuốt.

Ngọn lửa thiêu đốt, tôm cá trong tay Diệp Tiềm chậm rãi biến thành màu vàng, có dầu mỡ

trên

da chậm rãi chảy ra, rơi uống ngọn lửa, ngọn lửa bùm bùm phát ra hoa lửa.

Diệp Tiềm cẩn thận xoay xoay nhánh cây trong tay, để tôm cá chín đều.

Khi

hắn

còn

nhỏ

ở nhà phụ thân chăn dê, từng bị kế mẫu khi dễ, có đôi khi cực kỳ đói, chỉ có thể tìm chút đồ ăn dân dã ở vùng núi cho mình đỡ đói, bởi vậy đối với việc thiêu nướng này,

thật

sự

thành thạo.

...................

Tôm cá nướng tốt rồi, Diệp Tiềm cẩn thận lấy

một

miếng cá

đã

nướng vàng giòn đưa cho công chúa. Triêu Dương công chúa tiếp nhận, tao nhã mở cái miệng

nhỏ

ăn thử.

Diệp Tiềm cúi mắt lấy tôm cá còn thừa xuống,

hắn

bỗng nhiên cảm thấy động tác của mình thô tục

không

chịu nổi. Lúc này

hắn

mới biết được, hóa ra có

một

loại người, cho dù mặc quần áo thô nhất, ăn đồ ăn tồi tệ nhất, vẫn cao quý tao nhã như cũ.

Hai người ngồi đối diện

không

nói

gì ăn xong, lại dùng chút nước, Diệp Tiềm cung kính đề nghị: "Diệp Tiềm tìm chút cỏ mềm để ở nơi tránh gió, thỉnh công chúa nghỉ tạm?"

Công chúa ăn uống no đủ, tinh thần cực tốt, ngước mắt liếc Diệp Tiềm, nhàn nhạt

nói: "không

cần, sinh tử chưa biết, sống

một

ngày được

một

ngày, bản cung sao có thể ngủ được?"

Diệp Tiềm vạn

không

nghĩ tới công chúa thế nhưng

nói

ra lời suy sút như thế, trong lòng muốn

nói

ta đương nhiên

sẽ

bảo hộ nàng, tuyệt đối

sẽ

không

cho nàng chết. Nhưng môi mỏng động động, lại

khôngbiết nên

nói

ra thế nào, vì thế cuối cùng

không

nói.

hắn

ngước mắt

không

nói, xuyên qua ánh lửa nhìn về phía Triêu Dương công chúa.

Nàng

đang

vươn nhón tay thon dài,

nhẹ

nhàng vuốt mái tóc có chút tán loạn, tư thái tuyệt đẹp, thần thái an tường đạm mạc, phảng phất nàng vẫn luôn ở nơi sơn dã này lẳng lặng chải tóc.

Giờ khắc này, cách ngọn lửa sáng, mắt Diệp Tiềm bỗng nhiên có chút mông lung.

Hai người, thân phận khác nhau

một

trời

một

vực, cách

một

đống lửa, như có

một

giới hạn.

Nữ tử trước mắt này rất gần, lại

thật

xa xôi.

hắn, đến suốt cuộc đời, cũng

không

thể vượt qua!