Ba người đợi một lúc lâu mới được Du quý nhân triệu kiến.
Có người nói phụ nữ lúc mang thai đều vô cùng hạnh phúc, chỉ có Du quý nhân là ngoại lệ. Nàng đứng đờ đẫn cả buổi trời, Trương ma ma phải vẫy tay gọi nhiều lần thì mới khiến nàng quay người lại, giống như một con rối đã đứt dây nên bản thân không buồn nhúc nhích gì.
"Tốt rồi." Trương ma ma thu lại thước đo trong tay, nhẹ giọng hỏi Du quý nhân, "Quý nhân thích hoa văn gì? Thạch lưu đa tử? Tường vân tiên hạc?"
Du quý nhân thần sắc hoảng hốt, khóe môi hé mở, lẩm bẩm trong miệng gì đó.
"Quý nhân, người nói cái gì?" Trương ma ma phải ghé tai sát miệng Du quý nhân mới miễn cưỡng nghe rõ lời nói của nàng.
"Cao sơn trà, cao sơn trà, cao sơn trà…" Du quý nhân không ngừng lặp lại ba chữ kia.
Trương ma ma ngây ngẩn cả người: "Cao sơn trà?"
Ba chữ kia dường như kí©h thí©ɧ Du quý nhân, nàng bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Chén cao sơn trà kia nhất định có vấn đề!"
Trương ma ma bị nàng dọa cho hoảng sợ, phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, Di tần vẫn còn đang bị trừng phạt. Tuệ quý phi cùng đám cẩu nô tài vẫn còn ở bên ngoài chưa có rời đi, ai biết được bên trong này có tai vách mạch rừng hay không?
"Quý nhân." Trương ma ma vội vàng quay đầu, cẩn thận từng li từng tí khuyên nhủ nói, "Trương viện phán y thuật cao minh, làm sao nhầm lẫn được đây…"
"Không không không! Nhất định có vấn đề, nhất định có vấn đề!" Du quý nhân cắt ngang lời nói của ma ma, ánh mắt sau đó nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, trong mắt bỗng nhiên sáng ngời, hai tay gắt gao nắm lấy vai người đối diện nói, "Ta nhận ra ngươi, ngươi ngày đó cũng có mặt ở đây, còn ngươi nữa, ngươi nữa…"
Ánh mắt của nàng một đường lướt qua Cẩm Tú, cuối cùng ngừng lại trên người Ngụy Anh Lạc, ánh mắt có chút u ám trống rỗng cười nói: "Các ngươi đều ở đây, các ngươi đều nhìn thấy, Tuệ quý phi muốn hại ta, chén cao sơn trà đó nhất định có độc, nhất định có… Thế nhưng vì sao lại không tìm thấy, vì cái gì? Vì cái gì!"
Thanh âm Du quý nhân càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành chất vấn trong cuồng loạn.
Chóp mũi Trương ma ma đều lấm tấm mồ hôi, hận không thể lấy tay che miệng nàng lại, nhưng vì thân phận cách biệt nên chỉ có thể một bên quay đầu ngó chừng bên ngoài, một bên cầu khẩn: "Quý nhân, nô tài xin người đừng nói nữa…"
"Lá non mới có độc."
Trương ma ma cùng Du quý nhân đồng loạt sững sờ, sau đó theo tiếng nhìn lại.
Ngụy Anh Lạc cúi thấp đầu, thấp giọng nói: "Lá sơn trà già không có độc, lá non mới có độc…"
Trương ma ma nghe đến đó chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, vội la lên cắt ngang: "Im ngay!"
"Im ngay!" Du quý nhân hướng Trương ma ma hét lớn một tiếng, sau đó bước nhanh đến trước mặt Ngụy Anh Lạc, thanh âm hơi run rẩy, "Ngươi nói tiếp đi."
Ngụy Anh Lạc vẫn tiếp tục cúi đầu, trước mắt hiện ra làn váy thêu đóa hoa quế màu vàng nhạt, thấp giọng nói tiếp: "Khi còn nhỏ nô tài rất thích ăn sơn trà, kết quả có một lần ăn nhầm lá non khiến nô tài hít thở khó khăn, nôn khan không ngừng. Về sau có một đại y nói cho nô tài biết, thông thường các đại phu đều dựa theo dược điển để chế thuốc. Dược điển chỉ đơn giản đề cập năm xưa dùng lá sơn trà để điều chế ra cao sơn trà, nhưng đại đa số mọi người đều không biết tại sao. Hắn cũng là ngẫu nhiên phát hiện ra lá sơn trà già không có độc, mà lá non cùng hạt mới có độc, dùng nhiều sẽ gây hại đến tính mạng…"
"Thì ra là thế, thì ra là thế, lá non có độc, lá non có độc." Du quý nhân thì thào lặp lại bốn chữ này, "Tuệ quý phi đưa tới cao sơn trà nhất định là dùng lá non để điều chế, độc tính cực nhẹ, khó trách Trương Viện Phán không phát hiện ra, coi như nếu có phát hiện đi nữa, cũng có thể thoái thác là Ngự dược phòng đã xảy ra sai sót…"
Du quý nhân bỗng nhiên chộp lấy cánh tay Ngụy Anh Lạc, thần sắc khẩn trương: "Đi! Cùng ta đi gặp Hoàng hậu!"
"Nhất định không được!" Trương ma ma vội vàng ngăn lại: "Quý nhân, lời nói của một tiểu cung nữ há có thể coi là thật? Chẳng lẽ cô ta còn nói chuẩn hơn Trương Viện Phán sao? Anh Lạc, sao ngươi lại vô phép tắc nói năng hồ đồ như vậy, mau quỳ xuống cho ta!"
Ngụy Anh Lạc phụng mệnh quỳ xuống.
"Quý nhân." Nàng dập đầu nói, "Phận nô tài hèn mọn, người nhân từ mới cho phép nô tài nói chuyện, nhưng Hoàng hậu nương nương thì khác, nô tài có lẽ đến cơ hội mở miệng cũng đều không có."
Nói ngắn gọn, Hoàng hậu nhất định sẽ không tin tưởng lý do giải thích của một tiểu cung nữ nhỏ bé.
"… Ta hiểu rồi." Du quý nhân phục hồi tinh thần lại, ánh mắt phức tạp nhìn Ngụy Anh Lạc trước mắt, chậm rãi buông lỏng cánh tay nàng ra, "Ta sẽ tự mình trần tình với Hoàng hậu, ngươi…"
Dừng một chút, ngữ khí mới chậm rãi hỏi hết câu: "Ngươi tên là gì?"
"Nô tài tên là Anh Lạc." Ngụy Anh Lạc cung kính trả lời.
Du quý nhân hướng nàng gật gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Du quý nhân vừa khuất dạng, Trương ma ma liền hung hăng trừng mắt Ngụy Anh Lạc: "Ngươi tại sao phải nói như vậy với Du quý nhân!"
Vì cái gì?
Ngụy Anh Lạc nhìn qua bóng lưng của Du quý nhân.
"Người khôn giữ mình, chuyện khác mình đều có thể mặc kệ, nhưng duy chỉ có các nàng, duy chỉ có loại tỷ muội này…" Ngụy Anh Lạc yên lặng thầm nghĩ, "Mình không thể nào trơ mắt mặc kệ được, nhìn thấy các nàng như thật sự nhìn thấy tỷ tỷ cùng bản thân mình vậy…"
Vì vậy, vì tình tỷ muội đáng quý này, nàng cam tâm tình nguyện mạo hiểm một lần.
"Huống chi cũng không phải là không có thu hoạch gì." Nàng nghĩ thầm, "Trong hậu cung chia bè kết phái, hai phe lớn nhất chính là Hoàng hậu và Tuệ quý phi, nếu mình thật sự bởi vậy mà đắc tội Tuệ quý phi, liền sẽ tự nhiên mà về phe của Hoàng hậu… Hiệu quả so ra xem chừng trực tiếp nương nhờ Hoàng hậu còn tốt hơn, dù sao địch đối địch liền thành bằng hữu."
Ngụy Anh Lạc lúc đầu còn cho là mình đã sắp xếp chu toàn mọi mặt.
Nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện ra bản thân đã đánh giá thấp hậu cung này rồi, đã xem nhẹ người khác quá rồi.
"Anh Lạc!" Sau khi quay trở lại phường thêu, Trương ma ma cho mọi người lui xuống, chỉ giữ lại một mình Ngụy Anh Lạc, sau đó tay nắm thước nghiêm nghị quát, "Quỳ xuống!"
Trương ma ma cùng Phương cô cô bất đồng, trước sau như một nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hũ, cái thước trong tay kia căn bản giống như vật trang trí, chưa bao giờ chạm qua trên người cung nữ nào. Nhưng hôm nay người tức giận thật sự, Ngụy Anh Lạc vội vàng quỳ xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn lên ma ma, trong mắt không có sợ hãi cùng oán hận, chỉ có lo lắng.
"Ma ma." Nàng khẽ gọi, như cháu gái nhỏ gọi bà ngoại là người thân thiết hiểu rõ nhất, "Người đừng nóng giận, ta biết sai rồi."
Trương ma ma trong lòng mềm nhũn, nhưng biểu lộ lại càng thêm nghiêm khắc: "Ngươi sai gì?"
"Ta không nên trực tiếp ở trước mặt Du quý nhân nói lá non có độc." Ngụy Anh Lạc suy nghĩ một chút, nói, "Ta đáng lẽ nên ghi sự thật vào một tờ giấy, sau đó vụиɠ ŧяộʍ nhét vào trong y phục mới cắt may cho người. Để chắc chắn hơn chút nữa, vào lúc chuyển giao y phục thì giả vờ làm rơi tờ giấy xuống đất, Du quý nhân nhặt lên hỏi ta, ta liền nói dối không biết là người nào nhét vào đó nữa…"
"Đủ rồi!" Trương ma ma mở miệng cắt ngang, ngữ khí trầm xuống, "Tóm lại, vô luận thay đổi phương pháp nào khác đi nữa ngươi vẫn nhất quyết nói sự thật lá non có độc ấy cho Du quý nhân biết phải không?"
Ngụy Anh Lạc trầm mặc nửa ngày, cuối cùng không có lừa gạt nàng, thấp giọng trả lời: "Vâng."
Nàng lúc đầu cho là mình sẽ bị Trương ma ma trách phạt, đánh nàng cũng được mà mắng nàng cũng được, nàng đều cam tâm chấp nhận. Lại không nghĩ rằng đợi tới đợi lui lại chỉ nghe được Trương ma ma cười nhạo một tiếng.
"A." Nụ cười này vừa giống như trào phúng vừa giống như thương cảm, "Vậy dùng mắt của ngươi xem thử một chút, Anh Lạc, tận mắt xem xem ngươi làm như vậy sẽ có hậu quả gì."
Sau mấy ngày, gió yên biển lặng.
Bởi vì câu nói cuối cùng của Trương ma ma mà Anh Lạc một bụng tâm sự nặng nề.
Nhưng tâm sự dù có nhiều hơn đi nữa cũng không thể để ảnh hưởng đến công việc thường ngày, nên cắt vải vóc thì cắt, nên thêu bông hoa thì thêu, cuối cùng đúng hạn đã làm xong hai bộ váy mới, một kiện thêu cây thạch lưu đa tử, một kiện thêu tường vân dã hạc, sau đó cùng nhau đưa đến cho Du quý nhân.
"Ta lấy cái này." Du quý nhân gật đầu giữ lại bộ thêu cây thạch lưu đa tử, lại hướng đầu về bộ tường vân dã hạc nói tiếp, "Cái này ngươi giúp ta đem qua cho Di tần."
Anh Lạc cẩn thận từng li từng tí dò xét sắc mặt của nàng, so với vẻ mặt hoảng loạn lúc ban đầu liền thấy bất đồng. Nàng hôm nay có điểm chút son phấn nhàn nhạt, bụng dưới hơi phình ra, trên mặt khó che giấu được một tia hạnh phúc ánh lên rạng ngời.
"Thuận tiện thay ta truyền lời cho Di tần." Du quý nhân tiện tay thưởng cho Anh Lạc một chiếc trâm cài, "Nói cô ấy hãy nhẫn nại thêm vài ngày nữa. Sau mấy ngày nữa, Hoàng hậu nương nương chắc chắn làm chủ chuyện này."
Anh Lạc từ chối liên tục nhưng không được, không biết làm thế nào đành phải nhận lấy trâm cài đầu kia. Một bên trâm là một cặp hoa sen đỏ trắng xen lẫn quấn quanh nhau, giống như một đôi tỷ muội thân mật nhất trên đời.
"Ta là cung nữ ở phường thêu tên Ngụy Anh Lạc. Du quý nhân phái ta tới đây đem cho Di tần kiện xiêm y mới này." Được người nhờ vả, lại hiểu rõ nội tình, Anh Lạc trên tay cầm xiêm y đi vào tẩm điện nơi Di tần ở, đối với cung nữ đang canh giữ bên trong tự giới thiệu.
Có sướиɠ cùng sướиɠ, có khổ cùng khổ. Giống như bởi vì Di tần bị phạt mà các cung nữ ở đây cũng đều có vẻ mặt bàng hoàng theo, ánh mắt chuyển động giống như cây đại thụ lúc nghiêng lúc ngả, như chim điểu tước sắp phân tán chia lìa.
Nghe Anh Lạc giới thiệu xong, một cung nữ miễn cưỡng cười nói: "Làm khó Du quý nhân còn nhớ rõ tiểu chủ của chúng ta, ngươi cứ đưa đồ giao cho ta đi."
"Du quý nhân còn có một câu muốn ta nói với Di tần." Anh Lạc khó khăn mấp máy môi, "… Đặc biệt đã căn dặn muốn chính miệng ta nói với người."
Cung nữ nghi hoặc lại cảnh giác dò xét nàng một hồi.
"Hoặc là ngươi hỏi ý Di tần một chút đi?" Anh Lạc khéo hiểu lòng người nói, "Nếu người bằng lòng gặp ta, ta liền đi qua; nếu không được, ta sẽ bẩm báo lại với Du quý nhân. Như vậy vừa không chậm trễ việc ta được giao phó cũng vừa không khiến ngươi phải khó xử."
"… Được rồi." Cung nữ lúc này mới gắng gượng gật đầu, "Ngươi chờ ở đây một lát."
Nàng quay người vào trong, không lâu sau liền truyền ra một tiếng thét thê lương.
Trong phòng người người nhìn nhau, bỗng nhiên chốc lát như ong vỡ tổ. Thái giám cùng cung nữ ba chân bốn cẳng cùng nhau vọt vào bên trong cửa gây náo loạn một hồi.
Ngụy Anh Lạc cũng chạy theo đám người, sau đó bỗng nhiên dừng chân trước cửa phòng ngủ.
Xuyên qua cửa, đập ngay vào mắt là một đôi chân đang lơ lửng trên không trung.
Người kia nhất định là một nữ tử ưa thích tiên hạc cao ngạo, cho nên trái phải đồng bộ hình ảnh tiên hạc giương cánh đều được thêu ngay ngắn lên giày.
Chậm rãi thuận theo cặp đôi giày kia nhìn lên…
"Di tần…" Ngụy Anh Lạc thì thào thốt lên.
Một mảnh lụa trắng quấn quanh cổ Di tần, từ xà ngang đem thân thể nàng xuôi xuống thẳng tắp.