Chương 15: Vả miệng

Ngụy Anh Lạc theo tiếng nói nhìn lại.

Tiếng hô dừng kia không phải của nàng, mà là của một nữ nhân đang vội vàng chạy đến.

Trái ngược với một Tuệ quý phi phục trang đẹp đẽ, người kia quanh thân trên dưới đều là một bộ y phục trắng thuần đơn giản, trâm cài tóc là một đóa ngọc lan nho nhỏ, chợt liếc nhìn lại còn tưởng rằng là một tú nữ có địa vị thấp kém nhất trong cung. Nhưng dựa vào nghi giá phía xa kia cùng với cách nàng nói chuyện với mọi người chứng tỏ nàng không hề thuộc dạng tầm thường. Người này chính là nữ chủ nhân duy nhất của lục cung —— Hoàng hậu.

Phú Sát hoàng hậu biết tin liền vội vàng chạy đến, cho nên ngay cả xiêm y trang nhã cũng chưa kịp thay. Trên người nàng hiện giờ là một bộ trang phục bình thường hay chăm cây cỏ, trên làn váy còn dính lại chút ít hoa rơi cùng bùn đất. Hoàng hậu buớc nhanh tới trước mặt Du quý nhân, đưa tay vẫy cho cung nữ lui xuống, sau đó tự tay nâng Du quý nhân đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tuệ quý phi: "Tuệ quý phi, ngươi muốn làm gì với Du quý nhân vậy?"

Tuệ quý phi mỉm cười: "Du quý nhân thân thể không tốt nên thần thϊếp cố ý thay nàng mời thái y đến khám bệnh thôi mà."

"A?" Ánh mắt Phú Sát hoàng hậu rủ xuống nhìn chằm chằm chén thuốc mà thái y đang bưng trong tay, sau đó lên tiếng chất vấn "Cái này thật sự là thuốc chữa bệnh sao?"

"Sao lại không?" Tuệ quý phi đem ánh mắt ném lên người thái y, "Lưu thái y, nói với Hoàng hậu đây là thuốc gì."

"Bẩm báo nương nương, thần chẩn bệnh cho Du quý nhân thì phát hiện mạch tượng bên phải thì yếu, bên trái thì lại mạnh vô cùng, lại thêm gan dương có nhiệt, phổi thì tích viêm, có thể là mắc bệnh ho lao. Để giải nhiệt cho phổi của Quý nhân, thần đã đặc biệt kê một đơn thuốc thanh nhiệt lợi phổi." Lưu thái y cung kính trả lời, "Điều chế với quả sơn trà…"

"Nói bậy!" Du quý nhân quát to một tiếng, "Bổn cung rõ ràng đang có mang, bệnh ho khan đâu ra chứ! Rõ ràng chén này có độc, Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cầu người cứu giúp thần thϊếp, hu hu…"

Phú Sát hoàng hậu sắc mặt trầm xuống, ánh mắt hoài nghi ném về phía Tuệ quý phi: "Đây quả thật là làm từ quả sơn trà?"

"Chi Lan." Tuệ quý phi mỉm cười.

"Có nô tài." Cung nữ đang đứng dìu bên cạnh Tuệ quý phi đáp lại.

Tuệ quý phi tiếp nhận chén thuốc từ tay Lưu thái y, sau đó một tay đưa qua trước mặt Chi Lan, ra lệnh: "Uống nó!"

"Vâng!" Chi Lan tiếp nhận chén thuốc sau đó một hơi cạn sạch.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt Du quý nhân dần trở nên trắng bệch, lông mày Phú Sát hoàng hậu nhẹ nhíu lại, còn Chi Lan như cũ vẫn êm đẹp đứng nguyên tại chỗ.

"Du quý nhân." Tuệ quý phi nhìn về phía Du quý nhân, khuôn mặt tươi cười càng thêm diễm lệ, giống như một đóa mẫu đơn ác độc muốn cắn nuốt đối phương, "Bây giờ bổn cung hỏi ngươi một lần nữa, đây là thuốc độc sao?"

"Cái này, cái này…" Du quý nhân cắn răng nói, "Có khi thuốc hạ độc với phụ nữ có mang, còn dùng với người bình thường thì không có hiệu quả gì."

"Vậy cứ để cho người bên Thái y viện đến kiểm tra đi." Tuệ quý phi dù bận vẫn ung dung nói, "Chi Lan, đem chén thuốc đưa cho bọn họ để họ đưa đến Thái y viện kiểm tra một chút, cho họ nhìn xem trong bát tột cùng có chứa độc hay không."

Nàng dường như không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại điều đó khiến cho Phú Sát hoàng hậu trở nên có chút do dự, chẳng lẽ trong chén thật sự là chỉ là sơn trà thôi sao? Nhưng mà việc đã đến nước này, ánh mắt nhiều người nhìn vào như vậy đã không còn cách nào có thể bỏ qua được nữa, cho nên Phú Sát hoàng hậu chỉ đành phải nói: "Người đâu, truyền thái y Trương viện phán tới đây."

Trương viện phán rất nhanh chạy đến, trước mắt bao người hắn đem chén thuốc còn sót chút thuốc cẩn thận kiểm tra hai ba lần, cuối cùng kết luận: "Bẩm nương nương, thuốc này… chính xác là quả sơn trà."

Phú Sát hoàng hậu cùng Du quý nhân nghe xong đều ngẩn người.

"Du quý nhân, vì ngươi đang mang long thai của Hoàng thượng nên bổn cung tạm thời không so đo với ngươi." Tuệ quý phi cười như không cười nói tiếp, "Nhưng mà có một người phải giao cho bổn cung xử lý… Hoàng hậu nương nương, là ai thông báo với người nói bổn cung đang dùng thuốc hạ độc Du quý nhân đây?"

Gương mặt Phú Sát hoàng hậu biến sắc khó coi, khóe mắt liếc qua người đang đứng sau lưng —— Di tần.

"Di tần gặp nguy rồi."

Từ Trữ tú cung trở về, Cẩm Tú gặp ai cũng kể lại cảnh ngộ hôm nay mình gặp phải. Bình thường các tiểu cung nữ đều trôi qua trong nhàm chán, hôm nay lại có chuyện mới lạ như vậy cho nên mọi người đều tụ quanh người Cẩm Tú say sưa bàn luận.

"Du quý nhân mang long thai vốn là một chuyện tốt, kết quả nàng nghi thần nghi quỷ lại giấu giếm không khai báo. Tuệ quý phi có lòng tốt mời thái y đến chẩn bệnh, kết quả nàng bị cắn ngược lại một cái!" Vừa kể Cẩm Tú vừa rung đùi đắc ý bình phẩm một phen, "Còn Di tần lại càng kỳ quái hơn nữa, luôn miệng tố cáo Tuệ quý phi muốn bỏ độc hãm hại hoàng tự! Một phi tần nho nhỏ lại dám vu cáo một tần phi trên cao, đây là đại tội bất kính! Hiện tại nàng bị Tuệ quý phi mang đi, ta đoán nàng ấy không đến mức phải chết, nhưng nếu sống cũng sẽ sống không bằng chết!"

Sự tình đúng như Cẩm Tú nói sao?

Chỉ sợ không có đơn giản như vậy.

Hiện tại người người đều nói Tuệ quý phi chịu ủy khuất, có thật vậy sao? Chỉ sợ chưa hẳn. Du quý nhân mang long thai vốn là chuyện tốt, nhưng bây giờ trở thành vết nhơ khó nhòa. Người người cũng hoài nghi nàng lợi dụng hài tử trong bụng vu cáo Tuệ quý phi, không chỉ như thế, Di tần mật báo bị Tuệ quý phi mang đi xử lý, chuyện này vô tình làm giảm đi uy tín của Hoàng hậu, về sau còn ai dám cùng Hoàng hậu mật báo, ai còn dám tìm Hoàng hậu làm chủ?

"Về phần Du quý nhân…" Ngụy Anh Lạc nghĩ thầm, "Không phải không muốn gϊếŧ nàng, chỉ sợ là muốn kéo dài nên liều lượng chỉ cho một ít, dù sao phương pháp làm cho người ta sẩy thai cũng không chỉ có duy nhất một loại…"

Mấy ngày sau ở trong phường thêu, Trương ma ma lần nữa cho gọi Ngụy Anh Lạc và Cẩm Tú.

"Ngô tổng quản vừa phân phó xuống." Trương ma ma nói với hai người, "Du quý nhân đang có mang, phường thêu nên may bộ đồ mới. Hai người các ngươi đi theo ta cùng đi vào cung lấy số đo."

Ngày hôm đó bầu trời âm u, mây đen kéo dài vạn dặm đến một tia ánh sáng cũng lọt không thấu, bao trùm khắp nơi giống như một quan tài cực đại, cửa lớn thì như nắp chiếc quan tài chỉ chờ thi thể tiến vào.

"Chát!"

Ngụy Anh Lạc chưa bước vào cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng động.

"Chát!"

Bước qua cửa. Xuyên qua viện. Chát, chát, chát. Càng bước đến gần thanh âm kia càng lúc càng vang.

"Chát!"

Người đến người đi trong sân, Di tần quỳ trên mặt đất, hai bên gương mặt sưng lên, khóe miệng kéo dài một đường tơ máu, bộ dáng thê thảm vô cùng. Sau một khắc, một cái phiến gỗ hung hăng quất vào mặt nàng.

"Di tần!" Chi Lan cầm phiến gỗ trong tay cười lạnh nói, "Nô tài thay Quý phi nương nương hỏi một câu, tại sao lại tát miệng người?"

Di tần cắn răng nói: "Thần thϊếp vu oan quý phi, dĩ hạ phạm thượng."

Chát!

Phiến gỗ lại một lần nữa quất vào khuôn mặt Di tần, Chi Lan lạnh lùng nói: "Quý phi nương nương hỏi người, trong lòng có oán hận hay không?"

"Không oán." Di tần đem máu trong miệng nuốt xuống, "Thần thϊếp gieo gió gặt bão, không lời oán thán."

Phiến gỗ khó có được nghỉ ngơi một lúc, Chi Lan tay cầm phiến gỗ, cười hỏi nàng: "Quý phi nương nương lại hỏi người, nhớ kỹ về sau có cẩn trọng lời nói hay không?"

Di tần giống như nhẹ nhàng thở ra: "Nhớ kỹ…"

Chát!

Một cái răng trong miệng Di tần bay vèo rơi xuống ngay dưới chân Ngụy Anh Lạc, răng trắng như tuyết xen lẫn máu tươi.

"Nói lớn lên!" Chi Lan giơ cao phiến gỗ nói.

Di tần phát run lấy tay che miệng của mình, máu tươi dọc theo kẽ hở chảy ra, run run một hồi mới thả tay xuống, mồm miệng đầy máu nói: "Thần thϊếp khắc trong tâm khảm!"

"Không!" Di tần còn có thể chịu đựng, nhưng có người đã nhịn không được nữa. Chỉ thấy Du quý nhân nhanh chóng từ trong nhà lao ra, nhào vào người Di tần, quay mặt hướng về Chi Lan khóc ròng, "Đừng đánh! Đừng đánh nữa! Di tần tỷ tỷ vì ta mới phạm sai lầm, Quý phi nương nương muốn phạt hãy phạt ta đi. Đánh ta! Đánh ta đi!"

"Du quý nhân." Chi Lan cười lạnh nói, "Người đang mang long thai, thân phận cao quý, đương nhiên sẽ không bị đánh. Quý phi nương nương đối với hành vi vu oan của người lúc trước sẽ bỏ qua, nhưng Di tần cùng người lại bất đồng…"

Nàng chậm rãi đem ánh mắt dời đến trên mặt Di tần. Đây là chủ nào tớ nấy sao? Thân là cung nữ hầu cận Quý phi nương nương, ngay cả ánh mắt của Chi Lan cũng âm lãnh ác độc như chủ tử, giống như một con rắn độc đang giương nanh thè lưỡi.

"Còn mười lăm lần nữa." Chi Lan cười nói.

"Không!" Du quý nhân gắt gao ôm lấy Di tần, phảng phất như muốn lập tức hóa thành một rương hòm, đem người khóa ở bên trong ngăn cách với người đang tổn thương nàng khóa ở bên ngoài.

"Du quý nhân, người làm ầm ĩ như vậy, ngộ nhỡ tổn hại đến long thai, nô tài không gánh nổi tội đâu!" Chi Lan đối với cung nữ đang đứng hai bên nói, "Các ngươi đều là người gỗ à, còn không mau dìu Du quý nhân trở về!"

Một đám cung nhân sợ hãi uy quyền của Chi Lan cho nên nhanh chóng tiến lên, ba chân bốn cẳng đem Du quý nhân lôi đi.

"Không, thả ta ra! Thả ta ra, Di tần tỷ tỷ!"

"Chát!"

Ngụy Anh Lạc cùng hai người còn lại thừa cơ đi theo sau lưng đám cung nhân.

Trong lúc chờ Du quý nhân triệu kiến, Cẩm Tú vuốt vuốt ngực, kinh hồn bạt vía hỏi: "Ma ma, vừa mới đó là… Đó là…"

Trương ma ma: "Di tần phạm thượng, vu khống Quý phi. Quý phi nương nương phạt vả miệng nàng trước mặt mọi người."

"Di tần dù sao cũng là chủ một cung mà!" Cẩm Tú vẻ mặt khó tin nhìn qua Trương ma ma, "Một con cung nữ sao có thể…"

"Im ngay! Cái gì mà một con cung nữ?" Trương ma ma lành lạnh liếc nàng, "Chỉ có ngươi mới cả gan dám gọi là một con cung nữ! Người ta là ai? Đó là cung nữ thân cận của Tuệ quý phi, Chi Lan! Tể tướng thuộc dòng quan thất phẩm, địa vị người ta so với tần phi bình thường còn cao hơn nhiều lần!"

Cẩm Tú biết mình lại nói sai, trong cái khó ló cái khôn, ánh mắt chuyển hướng sang Ngụy Anh Lạc hỏi nhỏ: "Anh Lạc, ngươi đang nhìn cái gì thế?"

Ngụy Anh Lạc không nói không rằng, chỉ là lúc nào cũng quay đầu nhìn về phía xa xa kia chính là Di tần đang quỳ trên đất.

"Đánh người không đánh mặt, ngoài cung còn như thế, huống chi lại là trong cung." Nàng lẩm bẩm nói, "Hôm nay Quý phi nương nương làm vậy, rõ ràng là muốn sỉ nhục Di tần khiến Di tần mất hết thể diện. Nói ra thì thân phận là tần vị, có lúc lại so với cung nữ hạ đẳng cũng không bằng, nàng… Nàng còn có thể vượt qua nổi chuyện này không?"

Phản chiếu trong đôi mắt nàng một bóng lưng bỗng nhiên ngả nghiêng, sau đó một thân mềm yếu ớt vô lực hướng bên phải ngã xuống đất bất động.

"Tạt nước cho người tỉnh!" Thanh âm Chi Lan xa xa truyền đến, giọng điệu lãnh khốc vô cảm, "Còn mười ba lần nữa!"