Chương 17: Lần đầu gặp gỡ

"Ta không hiểu." Sau khi trở về, Ngụy Anh Lạc có vạn thắc mắc vẫn chưa ra lời giải, vì vậy đành tìm người duy nhất có thể cho nàng đáp án, "Trương ma ma, Di tần tại sao phải chết?"

"Đường đường là một phi tần lại bị vả miệng trước mặt bao nhiêu người, về sau còn có thể có chỗ đứng trong cung sao?" Trương ma ma một bên thêu hoa mẫu đơn, một bên nhàn nhạt trả lời, "Nếu là người khác còn có thể chịu đựng, nhưng Di tần nổi danh là một người cao ngạo…"

Nói một cách khác, Tuệ quý phi biết rõ tính tình nàng như thế, cho nên mới dùng cách này làm nhục đối phương, bức bách nàng chịu nhục tự vẫn.

"… Thật là khờ." Ngụy Anh Lạc sắc mặt tối tăm phiền muộn, cũng không biết là nói với Trương ma ma hay nói cho chính mình nghe, "Chỉ khi còn sống mới có cơ hội trở mình. Nếu người gặp chuyện là ta, đừng nói bị người vả miệng, cho dù có bị người phỉ nhổ nước miếng vào mặt, ta cũng đều có thể nhịn nhục chờ đến ngày báo thù rửa hận!"

Một cỗ hận ý buốt rét thấu xương phát ra từ người nàng đâm vào Trương ma ma, khiến Trương ma ma phải nổi da gà, nhịn không được thả giá thêu xuống đất, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn nàng: "Ngươi…"

"Không có gì." Hận ý tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ thấy Ngụy Anh Lạc giờ phút này lại cười nói tự nhiên, giống như hận ý lạnh lẽo vừa rồi chỉ là ảo giác của Trương ma ma mà thôi, "Ma ma, ta thêu xong rồi, người xem thử thế nào?"

Trương ma ma đưa tay nhận lấy giá thêu nàng đưa tới, trên đó là một đóa mẫu đơn trắng, còn trong tay mình là đóa mẫu đơn đỏ thẫm vẫn chưa hoàn thiện. Những cái này đều vì Tuệ quý phi mà chuẩn bị.

Vị nương nương này chưa bao giờ chịu lép vế cả. Du quý nhân muốn làm hai kiện quần áo mới thì nàng sẽ phải làm hai mươi kiện, ngoài ra khăn thêu cùng giày mới toàn bộ đều muốn mẫu đơn làm hoa văn chủ đạo, không được trùng lặp màu sắc cùng kiểu dáng của hoa, lại gia hạn thời gian ngặt nghèo khiến cho cung nữ trong phường thêu mấy ngày nay đều mệt mỏi cực độ.

Cuối cùng chỉ có thể phiền Trương ma ma tự mình ra mặt mới miễn cưỡng nới lỏng thêm được chút thời gian để thêu xong những thứ đồ này.

"Ừ, được rồi." Trương ma ma gật gật đầu, lại lia mắt nhìn sắc trời bên ngoài, "Cũng không còn sớm, ngươi còn chưa ăn cơm trưa nữa, mau đi ăn đi."

"Vâng." Ngụy Anh Lạc nhu thuận nói, "Ta ăn nhanh rồi tranh thủ quay trở lại sớm, tối nay đem việc về hoàn thành cho xong một lần luôn."

Nàng vốn khéo hiểu lòng người như vậy luôn khiến cho người ta ưa thích không thôi. Trương ma ma gật gật đầu, nghĩ thầm quả nhiên khi nãy chỉ là ảo giác của mình thôi…

Nhưng Anh Lạc rời khỏi phường thêu cũng không có đi ăn cơm.

Nàng một miếng ăn cũng không vô.

Vừa nhắm mắt lại liền hiện ra hình ảnh một đôi chân treo lơ lửng không trung.

Đột nhiên mở mắt trợn tròn, Anh Lạc một cước đá vào thân cây đối diện.

Trong hậu cung này có quá nhiều hỗn đản, hết người này đến người khác đều quyền cao chức trọng, nàng một người cũng không thể trêu vào, chỉ có thể đem cái cây trước mắt này coi thành bọn họ, một cước lại một cước đá lên, phát tiết tức giận trong lòng một phen.

"Nô tài to gan!"

Ngụy Anh Lạc trong lòng cả kinh, đột nhiên quay đầu lại.

Nàng quá chuyên tâm phát tiết bực bội trong người nên không phát hiện ra có người xuất hiện sau lưng mình.

Xem phục sức cùng với cây phất trần đẹp đẽ vắt ngang khuỷu tay kia, chắc chắn là một thái giám có chức vị cao. Không lâu sau liền nghe hắn nghiêm nghị nói tiếp: "Thánh giá ở đây còn không mau quỳ xuống!"

… Thánh giá?

Ngụy Anh Lạc ngẩn ngơ cả người, sau đó nhanh chóng quỳ trên mặt đất, đem mặt dính sát vào mu bàn tay: "Nô tài cung thỉnh Hoàng thượng thánh an."

Một tiếng bước chân chậm rãi hướng nàng đi đến.

Một đôi giày màu vàng sáng xuất hiện trước mắt nàng, giọng nam thờ ơ từ trên đỉnh đầu nàng vang lên: "Ai cho ngươi tổn hại linh bách?"

Linh bách?

Anh Lạc thầm nghĩ không xong rồi, một vật quan chi lấy linh không hề tầm thường, bình thường còn có giá trị hơn người. Nàng sợ gặp phải đại họa, cho nên chỉ có thể vào giờ phút này mà giả ngu trả lời: "Nô tài cả gan, không biết linh bách là gì."

"Đồ hỗn xược! Đây chính là cây linh bách!" Phất trần chỉ vào cái cây lúc trước mới bị nàng đá, đại tổng quản khiển trách, "Ngự bút đề lên hai chữ linh bách, ngươi xem, sau lưng còn treo một tấm bài đồng! Ngày xưa bao nhiêu người quỳ lạy cũng không kịp, còn ngươi lại dám đạp không thương tiếc như thế!"

Hắn có kiên nhẫn cùng Anh Lạc giải thích, nhưng còn một người khác thì không, hoặc nói cách khác không có hứng thú đem thời gian lãng phí vào một tiểu cung nữ ngu ngốc.

"Lôi xuống." Đôi giày màu vàng sáng chậm chạp rời đi, "Đánh ba mươi trượng."

Ba mươi trượng?

Sắc mặt Anh Lạc không khỏi trắng bệch.

Bị đánh ba mươi trượng, không chết nhưng cũng đi nửa cái mạng, sau đó còn phải hao phí thời gian dưỡng bệnh chữa thương, nàng nào có nhiều thời giờ lãng phí như vậy?

Huống chi, bị phạt đồng nghĩa là một vết nhơ.

Một người bị Hoàng đế trực tiếp hạ lệnh trách phạt, ngày sau còn có thể tồn tại ở đây như thế nào?

Chỉ sợ đến lúc đó Du quý nhân cùng Trương ma ma ngoài mặt cùng nàng phân rõ giới hạn, miễn cho vô tình đắc tội khiến thánh thượng không vui.

Từ đó về sau, nàng ở nơi này nửa bước cũng khó tiến.

Nàng tuyệt đối sẽ không để cho bản thân bị vết nhơ ở nơi này đâu!

"Nô tài mới nhập cung nên không biết linh bách. Nhưng nô tài làm vậy là có nguyên nhân!" Anh Lạc tóc mai thấm ướt mồ hôi, dốc sức vắt hết óc suy nghĩ.

Đôi giày màu vàng sáng dừng bước: "A?"

Nếu như quan chi lấy linh thì cây kia chính là có chỗ huyền diệu khó giải thích, vì vậy đối với chuyện này không cần phải nói đạo lý. Con ngươi Ngụy Anh Lạc đảo một vòng, dứt khoát cắn răng nói: "Nô tài quả thực không biết đây là linh bách. Nhưng đêm qua có một gốc cây già hiện lên báo mộng cho nô tài, nó nói ở đây lâu ngày ngứa ngáy khó chịu, bảo nô tài đến hoa viên tìm nó rồi gãi lưng cho nó —— nô tài vừa nãy chính là đang gãi ngứa cho nó!"

Đại tổng quản đứng cạnh cười lạnh: "Càng nói càng thấy láo xược, một cái cây làm sao báo mộng cho ngươi!"

Ngụy Anh Lạc chỉ chờ có thế, lập tức dập đầu lên xuống có nhịp, âm điệu mạnh mẽ vang lên: "Nếu như bách thụ có linh vì Hoàng thượng che nắng, tự nhiên có thể báo mộng cho nô tài! Những lời nô tài vừa nói đều là sự thật, tuyệt không có nửa chữ dối trá!"

Đại tổng quản bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, cuối cùng đành đem ánh mắt hướng về phía một người duy nhất có thể thay mình làm chủ.

"Thôi bỏ đi." Lại nghe người nọ không đếm xỉa nói, "Đi thôi."

Khóe mắt liếc qua lần nữa, đôi giày vàng sáng ấy theo bên cạnh bước qua, đi theo sau là đôi giày màu đen, rồi lại đôi giày thêu màu trắng, từng thanh âm đồ vật đeo ở đai áo va chạm vang lên trùng trùng điệp điệp. Chờ cho đoàn người đi xa, Ngụy Anh Lạc lúc này mới thở dài một hơi, toàn thân bủn rủn té ngồi trên mặt đất.

Tránh được một kiếp.

"Bốp!"

Một bao hạt dẻ bất ngờ đánh vào ót nàng.

"Ối." Ngụy Anh Lạc quay đầu lại, "Ma ma, sao người lại tới đây?"

"Ngươi, cái tiểu hỗn đản này!" Trương ma ma cũng đổ mồ hôi đầy mặt, "Mới không thấy ngươi một lúc, ngươi liền thiếu chút nữa gây ra đại họa tày trời rồi!"

Bị nàng quở trách một phen, Ngụy Anh Lạc ngược lại trong lòng mềm nhũn.

"Cây này do chính tự tay Hoàng thượng ngự phong linh mộc." Trương ma ma vừa đỡ Ngụy Anh Lạc từ trên mặt đất đứng dậy vừa lên tiếng giải thích, "Năm xưa Hoàng thượng cải trang vi hành, gặp hè nóng bức. Các đại thần đều mồ hôi đầm đìa, duy chỉ có Hoàng thượng không một giọt mồ hôi. Mọi người cho rằng đó là chuyện lạ. Hoàng thượng mỗi khi nhớ về, vô hình trung dường như có một gốc cây bách lớn từ Tử Cấm Thành theo suốt dọc đường che mát cho người. Tất cả mọi người đều nói đó là cây linh bách vì biết rõ Hoàng thượng phải đi xa nên mới cố ý theo tới để hộ giá cho Hoàng thượng!"

Nàng huyên thuyên nói không ngừng như vậy vì muốn Ngụy Anh Lạc làm việc càng phải cẩn thận thêm nữa.

Trong cung, người không dễ chọc, thậm chí đến cả cây cũng vậy.

"Ta hiểu rồi." Ngụy Anh Lạc thở dài, bình tĩnh nhìn lại cây linh bách bên cạnh, lẩm bẩm nói, "Trong Tử Cấm Thành này, cho dù là một gốc cây cũng được Hoàng thượng ưu ái như thế, cũng còn hơn một nữ nhân bị thất sủng."

Ở phía bên kia, đôi giày màu vàng sáng bỗng nhiên ngừng lại.

Đoàn người sau lưng cũng đồng thời ngừng lại theo.

"Hoàng thượng?" Đại tổng quản Lý Ngọc nghi hoặc nhìn hắn.

"Trẫm lúc nãy đang nghĩ tới chính sự trong triều đình…" Hoằng Lịch chậm rãi nói.

Lý Ngọc làm bộ dáng rửa tai lắng nghe.

"Vì vậy nhất thời không kịp phản ứng." Hoằng Lịch chậm rãi quay đầu, bóng cây chập chờn, từng ánh nắng xuyên thấu qua khe hở lá cây chiếu xuống, như là mưa vàng rơi trên người hắn, hắn bỗng nhiên cười nói, "Hiện tại nhớ kỹ lại thì —— chỉ là một tiểu cung nữ, linh bách dựa vào cái gì báo mộng cho cô ta?"

Vạn tuế gia người bây giờ mới phản ứng lại sao!

Trong nội tâm Lý Ngọc đang gào thét như vậy, nhưng trên mặt lại làm vẻ ngược lại, giả vờ làm ra bộ dạng như mới kịp phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng, nô tài cũng nghĩ lại mới thấy, tiểu nha đầu kia cứ há miệng ra là một lời nói dối, lại còn câu này nối câu khác trơn tru, phải bắt, bắt lại rồi gϊếŧ!"

"Ngươi biết cô ta là ai à?" Hoằng Lịch hai tay chắp sau lưng, nhàn nhạt hỏi.

Lý Ngọc ngây ra, sau đó vắt óc nhớ lại…

"Nghĩ không ra chứ gì." Hoằng Lịch thản nhiên nói, "Cung nữ đều mặc giống nhau như đúc, cô ta lại còn quỳ trên mặt đất, cả khuôn mặt đều dán trên mu bàn tay, chưa hề ngẩng mặt lên lần nào."

Lý Ngọc trợn mắt há mồm: "Cô ta, cô ta, là cô ta cố ý…"

Nữ nhân khi đã vào đây đều tìm trăm phương ngàn kế để "mặt mày rạng rỡ" .

Ai lại nghĩ tới sẽ còn có người liều mạng che giấu khuôn mặt của mình như vậy.

"Hiện tại như nước giữa biển lớn, lá giữa rừng rậm, muốn tìm được cô ta chỉ có thể dựa vào giọng nói để phân biệt rồi." Hoằng Lịch nhìn qua Ngự hoa viên chập chờn bóng cây, chậm rãi nói, "Lý Ngọc, thừa dịp lúc ngươi còn nhớ rõ giọng nói phải tìm cho ra cô ta cho trẫm."

"—— à đúng rồi." Suy nghĩ một chút, hắn lại bồi thêm một câu, cười như không cười nói, "Sau khi tìm được khoan hãy gϊếŧ, mang người tới cho trẫm trước."

P.s: trong truyện không có cảnh đá đít huyền thoại 'made by Càn Long' nhỉ=))))) vừa edit khúc này vừa xem lại phim mắc cười=)))))