Chương 3: Ăn uống là việc quan trọng nhất

Dư Tiếu ngẩng đầu nở nụ cười khổ, nói: "Hiện tại có một tin tốt và một tin xấu, hai chị em muốn nghe tin nào trước?"

Triệu Lam còn chưa kịp suy nghĩ, Chu Tiểu Trân đã kiên định nói: "Nghe tin xấu trước đi!"

Bởi vì em quyết định quá chắc chắn, Triệu Lam không nhịn được hỏi em: "Chị có thể hỏi tại sao được không?"

Chu Tiểu Trân ôm chăn nói: “Em thích đắng trước ngọt sau.”

“…” Khóe miệng Dư Tiếu hơi nhếch, cô nói: “Tin xấu là bên ngoài thật sự có quỷ.”

“Huhuhuhu…” Triệu Lam còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị tiếng khóc của Chu Tiểu Trân cắt ngang, Chu Tiểu Trân khóc đến mức nước mắt nước mũi cùng chảy dài: “Em biết bệnh của chúng ta không ổn, bây giờ quỷ đến đưa chúng ta đi, huhuhu…”

Em khóc, hai người còn lại thì khó chịu, không biết phải an ủi em như thế nào, Triệu Lam nói: "Tiếu Tiếu, tin tốt là gì?"

Dư Tiếu cầm tờ rơi nhìn hai người: “Tin tốt là em biết vì sao có quỷ.”

Triệu Lan và Chu Tiểu Trân đều ngạc nhiên khi nghe tin này, một lúc sau, mắt Chu Tiểu Trân đỏ hoe hỏi: "Diêm Vương muốn đòi mạng đúng không?"

"Không phải." Dư Tiếu lắc đầu, vừa định nói cho bọn họ nghe những gì mình biết, lại thấy sắc mặt Triệu Lam sáng lên, tràn đầy mong đợi nhìn cô: “Em thật sự là đệ tử đời thứ hai trăm năm mươi của phái Mao Sơn à?”

“... Không phải.” Dư Tiếu không nói nên lời, cô mệt mỏi cầm điện thoại di động trên bàn lên rồi nói: “Chuyện này phải bắt đầu kể từ ba ngày trước. Đêm đó em không ngủ được, lôi điện thoại di động ra nghịch, sau đó điện thoại tự động tải xuống một cái app tên là diễn đàn…”

Cô bấm vào diễn đàn giao lưu bệnh nhân của bệnh viện số 4 để cho họ xem, kể tất cả những gì cô biết, cuối cùng cô kết luận: “Ban đầu em tưởng đây là diễn đàn giao lưu dành cho bệnh nhân tâm thần nhưng bây giờ hình như không phải vậy. Có lẽ họ cũng giống như chúng ta đột nhiên bị kéo vào một nơi gọi là bệnh viện số 4, mỗi ngày đều phải đối phó với ma quỷ.”

Ba người trong phòng đều là thanh niên, đều từng đọc tiểu thuyết, truyện tranh và các thể loại phim lung tung nên nhanh chóng tiếp nhận chuyện này. Họ nhanh chóng chấp nhận sự thật này, sau đó Triệu Lam phát hiện ra vấn đề: “Nhưng đây là diễn đàn của bệnh viện số 4, còn chúng ta là bệnh viện số 6 mà.”

“Này, cái này có gì lạ đâu?” Chu Tiểu Trân xòe tay, nói: “Bệnh viện số 4 và số 5 đã chật kín người rồi, đến lượt chúng ta là bệnh viện số 6."

Nói như vậy cũng có lý, Triệu Lam nói: “Nói như vậy thì sẽ có cả bệnh viện số 1, bệnh viện số 2, bệnh viện số 3 à?”

“Có khi thế thật.” Dư Tiếu xem diễn đàn, có rất nhiều bài viết, bài viết dạy cô vẽ bùa đang được nhiều người yêu thích, luôn được xếp lên hàng đầu.

Cô định đăng một bài để hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Kết quả diễn đàn báo cô chưa đăng nhập, không thể đăng bài được, nên cô chuẩn bị đăng ký nhưng diễn đàn lại thông báo cô không thuộc khu vực phục vụ nên không thể đăng ký được.

Ba người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, dù sao Triệu Lam cũng là người đã vào xã hội, có nhiều kinh nghiệm hơn: "Có lẽ vì chúng ta ở bệnh viện số 6 nên không thể đăng ký được?"

Chu Tiểu Trân: “Nói cách khác, rất có thể sẽ có diễn đàn giao lưu khác dành cho bệnh nhân của bệnh viện số 6.”

“Ừ.” Dư Tiếu gật đầu đồng ý, hỏi: “Điện thoại di động của mọi người có gì không?”

Điện thoại di động của cả ba người không có gì khác, trong lòng Dư Tiếu thầm nghĩ: không đúng, bệnh viện số 4 có diễn đàn mà bệnh viện số 6 lại không có, đây không phải là phân biệt đối xử trắng trợn sao?

Lúc cô đang suy nghĩ thì Chu Tiểu Trân chỉ vào một góc của tờ rơi màu đen nói: "Các chị nhìn này, ở đây có mã QR."

Dư Tiếu nghiêng người nhìn sang, đúng là có một mã QR rất nhỏ. Cô vừa dùng điện thoại quét mã vừa phàn nàn: "Chắc là sợ bị chúng ta phát hiện ra đây mà?"

“Bạn có muốn tải diễn đàn giao lưu của bệnh nhân bệnh viện số 6 không?”

Đúng là vậy!

Ba người tải diễn đàn xuống, diễn đàn bệnh viện số 6 vắng tanh, trong đó không có một bài đăng nào ngoại trừ bài viết về quy tắc được đăng bởi quản trị viên.

“Chứng tỏ bệnh viện số 6 mới được mở.” Triệu Lam vừa đăng ký vừa nói: “Chúng ta là loạt bệnh nhân đầu tiên của bệnh viện số 6.”

“Ha ha ha…” Chu Tiểu Trân cười lớn: “Tự nhiên em lại cảm thấy tự hào.”

“...” Dư Tiếu dùng ánh mắt khó hiểu liếc nhìn em, đến bước cuối cùng của quá trình đăng ký, nhập biệt danh của mình.

“Này, chị em đoán xem.” Dư Tiếu nhìn hai người: “Biệt danh này không giống tên thật có được không?”

“Ừm…” Triệu Lam suy nghĩ, nói: “Hay là thử xem sao?”

Nói thử là thử, Dư Tiếu suy nghĩ một lúc, nhập biệt danh “Chiến binh ánh sáng”.

[Xin lỗi, biệt danh bạn nhập đã tồn tại.]

“Thủy thủ mặt trăng.”

[Xin lỗi, biệt danh bạn nhập đã tồn tại.]

“Viện trưởng bệnh viện số 6.”

[Xin lỗi, biệt danh bạn nhập đã tồn tại.]

Sau ba lần thất bại liên tiếp, Dư Tiếu tùy ý nhập biệt danh trong cơn tức giận.

[Chúc mừng người dùng “Truyền nhân điếc” đã đăng ký thành công.]

“...”

Dư Tiếu tổn thương sâu sắc, cứng nhắc quay đầu lại hỏi hai người: “Sao rồi? Hai chị em đăng ký thành công chưa?”

“Vẫn chưa.” Sắc mặt Chu Tiểu Trân nghiêm trọng nói: “Nó cứ nói biệt danh em nhập đã tồn tại.”

Triệu Lam nói: “Chị cũng vậy. Bệnh viện số 6 mới mở nên không thể có nhiều người đăng ký như vậy. Có vẻ như biệt danh của tất cả bệnh nhận trong các bệnh viện đều tồn tại cùng nhau, những biệt danh mà chúng ta có thể sử dụng đều là những biệt hiệu còn lại, khác với bệnh nhân trong năm bệnh viện kia."

Phải mất một thời gian dài cả ba người mới có thể đăng ký thành công, biệt danh của Chu Tiểu Trân là “Cô gái trứng kho 438”, còn biệt danh của Triệu Lam là “Nickname khó quá”.

Ba người nhìn biệt danh của nhau, lau mồ hôi.

“Chị sẽ đăng bài nghe ngóng tình hình.” Triệu Lam định đăng bài thì…

“Cấp của bạn không đủ, tạm thời không thể đăng bài.” Chu Tiểu Trân đấm vào chăn: “Vãi!”

Dư Tiếu suy nghĩ, mở bài quy tắc để đọc, nội dung quy tắc đã giải đáp phần nào nghi ngờ của cô. Ví dụ: bạn chỉ có thể đăng bài nếu bạn đã đạt đến cấp ba, cấp của người dùng sẽ tăng lên theo tiến trình điều trị. Mỗi khi hoàn thành một đợt điều trị, trình độ của bạn sẽ tăng lên, mỗi lần tăng sẽ được thưởng số điểm tích luỹ từ 1 đến 10 điểm.

Điểm tích luỹ có thể được sử dụng để giao dịch hoặc mua các vật phẩm trong cửa hàng mua sắm.

Thực sự có một logo giống như giỏ hàng ở góc trên bên phải của diễn đàn, Dư Tiếu nhấp vào đó.

[Điểm tích luỹ hiện tại của bạn là 0, không thể mở trung tâm mua sắm.]

Dư Tiếu ngửa đầu buồn bã thở dài, cảm giác không có tiền thật khó chịu.

“Thông tin trong diễn đàn mới rất hạn chế.” Triệu Lam nói: “Chúng ta vẫn phải đặt hy vọng vào diễn đàn bệnh viện số 4 của Tiếu Tiếu.”

Dư Tiếu nói: "Em vừa xem qua thì phát hiện quy định của diễn đàn bệnh viện số 6 và diễn đàn bệnh viện số 4 đều giống nhau."

“Nhưng người bên trong thì khác, bài viết đăng lên cũng khác.” Triệu Lam cầm điện thoại di động của Dư Tiếu: “Ở trong đây chắc chắn có bài viết dạng như kiểu chia sẻ kinh nghiệm đúng không? Tìm kỹ xem, có lẽ chúng ta sẽ tìm được một số thông tin hữu ích…”

Nhìn dáng vẻ hai người tập trung tinh thần, Dư Tiếu cảm thấy buồn ngủ. Kể từ khi bị bệnh, sinh hoạt hàng ngày của cô rất hỗn loạn, cô thường xuyên bị mất ngủ lúc nửa đêm, cũng thường buồn ngủ vào ban ngày.

Bây giờ không phải lúc ngủ, cô dụi mắt, đứng dậy, chậm rãi đi rót cho mình chút nước. Máy lọc nước phát ra âm thanh ùng ục, nhìn bình nước vẫn còn một nửa, cô chợt nghĩ ra điều gì đó.

“Em phát hiện ra một vấn đề.” Dư Tiếu nói với hai người.

Hai người đang chụm đầu lại, nhiệt tình lướt xem diễn đàn, nghe thấy cô nói cũng không ngẩng đầu, nói: “Vấn đề gì vậy?”

Dư Tiếu: “Đây là trò chơi sinh tồn trong bệnh viện đúng không?”

“Đúng vậy.” Chu Tiểu Trân nói: “Tờ rơi ghi rõ là trò chơi sinh tồn trong bệnh viện.”

Dư Tiếu: “Vậy điều quan trọng nhất để sống sót là gì?”

“Đương nhiên là sống sót.” Chu Tiểu Chân thản nhiên nói: “Trốn khỏi tay ma quỷ, tiếp tục sống sót!”

“Đó là trò chơi chạy trốn.” Một tay Dư Tiếu cầm chiếc cốc: “Quan trọng nhất của sinh tồn là tiếp tục sống đúng không? Chuyện quan trọng nhất để sống sót không phải là ăn à?”

Triệu Lam đang lướt xem diễn đàn, cơ thể run rẩy ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, bữa tối của chúng ta nên làm thế nào đây?”

Tóm lại có ba cách để giải quyết vấn đề ăn uống trong bệnh viện, một là để người nhà mua cơm đem đến, hai là nhờ y tá giúp mua cơm, và thứ ba là đến đúng giờ cơm sẽ có nhân viên căn tin bệnh viện đẩy xe cơm, bán suất ăn. Nhưng vấn đề ở đây là với hoàn cảnh của họ, người nhà và y tá của họ chắc chắn sẽ không thể vào được, chỉ còn mua đồ ăn từ xe đẩy của căn tin…

“Bên ngoài có quỷ.” Chu Tiểu Trân sợ hãi: “Còn người bán đồ ăn không?”

Em vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên âm thanh quen thuộc, đó là tiếng bánh xe lăn trên lối đi.

Ba người sáu mắt nhìn nhau, sắc mặt Triệu Lam tái nhợt nói: “Hay là tối nay chúng ta không ăn cơm, không ăn một bữa cũng không sao.”

Triệu Lam là người yếu nhất trong ba người, cô ấy có thể từ chối ăn uống thì hai người còn lại đương nhiên không có ý kiến

gì. Không biết người đẩy xe bên ngoài là người hay ma, lúc này tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng Dư Tiếu lại nghĩ ra một vấn đề, cô cầm tờ rơi lên, nói: “Trong này nói chúng ta phải tuân thủ nội quy của bệnh viện, tích cực phối hợp điều trị, không ăn uống có bị tính là vi phạm nội quy không?”

Triệu Lan trầm mặt nói: “Cùng lắm chỉ tính là không tích cực phối hợp chữa trị.”

“Các chị đợi đã.” Chu Tiểu Trân xuống giường, mở tủ của em, lấy ra một chiếc ba lô màu hồng căng phồng. Em thần bí đặt ba lô lên giường, mở khóa kéo, vẻ mặt trân trọng nói: “Em có chút đồ ăn.”

Dư Tiếu và Triệu Lam đi đến xem, thấy có khoai tây chiên, que cay và đồ uống có ga.

“...”

Nhìn những món đồ ăn vặt đầy màu sắc này, cảm giác thèm ăn vốn đã ngủ yên từ lâu của Dư Tiếu bị đánh thức, cô cầm một gói que cay lên. Triệu Lam đau khổ nhìn cô: “Nếu ăn đồ ăn vặt cũng tính vào việc không tích cực hợp tác điều trị thì sao?”

“...”

“Vậy chị muốn làm gì?” Dư Tiếu miễn cưỡng đặt que cay xuống: “Chị đi mua đồ ăn à? Lỡ như người đẩy xe là quỷ thì sao?”

“Chị đã suy nghĩ kỹ.” Triệu Lam nói: “Theo thông tin chị đọc trên diễn đàn bệnh viện số 4, bọn họ đều đã sống trong trò chơi rất lâu, dù họ có bao nhiêu đồ ăn tích trữ, thì trong thời gian dài như vậy, họ cũng đã ăn hết từ lâu rồi, nên tất cả mọi người đều phải có cách bổ sung thực phẩm thường xuyên.”

Ba người cùng nhìn về phía cửa phòng, nếu trong bệnh viện có cách cố định nào để bổ sung thực phẩm thì đó chính là xe đẩy trong căn tin.

Dư Tiếu trợn mắt, đi đến gần cửa, áp tai vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài, Triệu Lam và Chu Tiểu Trân cũng tiến lại gần.

Tiếng xe đẩy bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, ba người lắng nghe một lúc, đột nhiên âm thanh đó biến mất giống như xe đẩy đã dừng lại.

Khi ba người đang thắc mắc thì một giọng nói cực kỳ gần gũi đột nhiên vang lên, người nói dường như đang ở ngay ngoài cửa, cũng dựa vào cửa.

“Muốn sườn người kho không?”