Chương 2: Trò chơi bắt đầu

Không biết tên ngốc nào chỉ gõ cửa mà không vào, còn ở ngoài cười?

Triệu Lam vẫn đang truyền dịch, nằm yên trên giường không thể cử động. Cô ấy thực sự khó chịu khi nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng cười đó, cô ấy nói: "Tiểu Trân, em đi xem ngoài kia có chuyện gì thế."

Chu Tiểu Trân bực mình rời giường, không thèm đội mũ, mang cái đầu sáng bóng đi ra. Vừa định mở cửa, em nghe thấy một âm thanh kỳ lạ từ ngoài cửa truyền đến, giống như có ai dùng móng tay cào vào cửa.

Tay của Chu Tiểu Trân dừng lại không mở cửa, em cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ trong bệnh viện lại có người bị điên sao? Đây là khoa ngoại ung bướu, không phải khoa tâm thần, nhân viên y tế sẽ không đùa như vậy.

Tiếng cào cửa vẫn vang lên, Chu Tiểu Trân theo bản năng cúi đầu xuống, nhìn thấy một mảnh giấy đen được nhét qua khe cửa, trông giống như một tờ rơi.

Có ai đó đang phát tờ rơi trong bệnh viện à?

Dư Tiếu ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm, nhìn lá bùa mình vừa vẽ xong trong tay. Cô nhớ người dạy cách vẽ bùa trên diễn đàn đã nói rằng dấu hiệu của một lá bùa thành công là khi lá bùa vừa vẽ xong sẽ xuất hiện một luồng sáng. Cô cầm lá bùa lên, cẩn thận quan sát nhưng không thấy gì cả, đúng là lừa đảo.

Cô mệt mỏi dụi mắt, cô đã xuất hiện trạng thái rối loạn thính giác vì khối u. Bác sĩ nói nếu điều trị không hiệu quả, khối u sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh thị giác theo thời gian.

Gần đây mắt cô dễ mỏi, không biết có phải do khối u hay không.

Cô vươn vai, nhìn thấy Chu Tiểu Trân đang đứng ở cửa quay lưng về phía họ.

"Tiểu Trân." Dư Tiếu cười hỏi: "Em đứng ở đó làm gì thế?"

Triệu Lam đang nằm nói: "Vừa rồi có tiếng gõ cửa, bọn họ còn ở ngoài cửa cười đùa có vẻ ác ý, Tiểu Trân đi mở cửa rồi."

“Các chị nhìn này.” Chu Tiểu Trân xoay người giơ tờ giấy đen trong tay lên: “Hình như người vừa rồi đang phát tờ rơi.”

“Cái gì?” Dư Tiếu lần đầu tiên thấy có người phát tờ rơi trong phòng bệnh, hỏi: “Là tờ rơi gì thế?”

Chu Tiểu Trân lật tờ rơi nói: "Để em xem... Chúc mừng bạn đã trở thành người được chọn, chào mừng đến với trò chơi sinh tồn trong bệnh viện..."

Sau khi đọc xong, em không nhịn được phàn nàn: "Cái quái gì thế này?"

Triệu Lam ho khan: "Là loại giống phiếu giảm giá à?"

"Không giống... Để em xem lại." Chu Tiểu Trân tiếp tục đọc: "Phòng bệnh của bạn đã được chọn vào Bệnh viện số 6. Xin hãy tuân thủ nội quy của bệnh viện, tích cực hợp tác điều trị, xử lý căn bệnh quái ác..."

“Còn gì nữa không?” Dư Tiếu hỏi.

"Còn một câu nữa." Chu Tiểu Trân: "Chúc tất cả bệnh nhân nhanh chóng bình phục và xuất viện sớm nha."

Lúc này Dư Tiếu bật cười: “Sao em đáng yêu thế?”

“Em không cố tỏ ra dễ thương đâu.” Chu Tiểu Trân đưa tờ rơi cho cô: “Trên này viết như vậy mà.”

Dư Tiếu cầm tờ rơi xem, chữ cuối cùng ở hàng cuối cùng đúng là “nha”, phía sau còn có một đường gợn sóng.

“Đây là tờ rơi do bệnh viện phát à?" Triệu Lam nằm trên giường hỏi: "Đây không phải là bệnh viện nhân dân à? Sao lại đổi thành bệnh viện số 6 nhỉ?"

Dư Tiếu nhìn tờ rơi có chữ trắng trên nền giấy đen này, cảm thấy có gì đó không ổn.

Chào mừng đến với trò chơi sinh tồn trong bệnh viện…

Trò chơi sinh tồn trong bệnh viện giống như quảng cáo cho cuộc phiêu lưu trong ngôi nhà ma, không hiểu sao cô lại nghĩ đến diễn đàn trao đổi của bệnh nhân bệnh viện số 4, nhưng trên này lại nói là bệnh viện số 6.

“Em không biết.” Chu Tiểu Trân nói: “Em đến phòng y tá hỏi nhé.”

Khi Dư Tiếu đang suy nghĩ xem giữa bệnh viện số 6 và diễn đàn đó có mối quan hệ gì hay không, đột nhiên có một tiếng hét làm cô giật mình. Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Chu Tiểu Trân đang đứng ở cửa phòng bệnh, bên ngoài tối om, em vừa mới hét lên.

Triệu Lam đang nằm cố gắng gượng dậy: "Sao vậy?"

Chu Tiểu Trân toàn thân run rẩy, chỉ ra ngoài cửa: "Chuyện gì... đang xảy ra thế này?"

Dư Tiếu xuống giường, chậm rãi đi về phía cửa. Bác sĩ đã dặn cô không nên vận động quá sức, tốt nhất là đi bộ cũng phải chậm.

Khi đi đến cửa, cô cuối cùng cũng biết tại sao Chu Tiểu Trân lại hét lên.

Vốn dĩ ngoài phòng bệnh có một hành lang được thắp sáng hai mươi tư giờ mỗi ngày, đi về bên phải là phòng y tá của tầng này. Nhưng lúc này bên ngoài tối đen như mực, không phải kiểu bóng tối ban đêm mà là tối đen như thấm đẫm mực.

Chẳng thể nhìn thấy gì ngoài màu đen, dường như có thứ gì đó ẩn giấu ngoài đó, như thể một con quái vật đáng sợ nào đó có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Dư Tiếu suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Cuối cùng khối u đã bắt đầu ảnh hưởng đến dây thần kinh thị giác của chị rồi à?"

"Không... không phải đâu, chị nhìn này!" Chu Tiểu Trân run rẩy kéo tay áo Dư Tiếu, chỉ xuống chân.

Dư Tiếu nhìn xuống chỗ em chỉ, mặt đất ngoài cửa cũng đen như mực. Nhưng một tia sáng đỏ xuất hiện từ đâu đó ngoài cửa. Nó kéo dài về phía bên này, giống như một dòng máu chảy.

Hai người chăm chú nhìn dòng màu đỏ đó ngày càng lớn, Triệu Lam ở trên giường vô cùng lo lắng: "Hai em nhìn thấy cái gì thế? Sao bên ngoài lại tối vậy? Đèn hỏng rồi à?"

Đúng lúc này, một bàn tay trắng bệch sưng tấy, móng tay đen dị thường đập mạnh vào cửa, Chu Tiểu Trân lại kinh hãi hét lên: "A!"

Dư Tiếu vung tay đóng sầm cửa lại.

Không ngờ bàn tay kia chặn cửa lại, không thể đóng cửa được, bật ngược trở lại, cửa càng mở rộng hơn.

Chu Tiểu Trân lại hét lên: "A!!!"

Dư Tiếu lại đóng cửa lần nữa, ấn chặt cánh cửa. Bốn ngón tay trắng bệch kẹp vào cửa, vặn vẹo không ngừng, những chiếc móng tay đen cào vào cửa, phát ra âm thanh chói tai.

“Đây là thứ gì?” Chu Tiểu Trân vội đến mức nhảy dựng lên: “Nó đang tiến vào!”

"Bịch!"

"Bịch bịch..."

Bên ngoài có thứ gì đó đang phá cửa, Dư Tiếu dựa cả cơ thể vào cửa, nó cứ lao vào cửa từng đợt từng đợt một.

“Mau khóa cửa!” Chu Tiểu Trân vội vàng nói: “Mau khóa cửa lại đi!”

Dư Tiếu kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ bừng: "Ngón tay vẫn kẹt ở cửa, không thể đóng lại được!"

Lúc này Chu Tiểu Trân bất chấp sợ hãi, giơ chân đạp vào bốn ngón tay kia. Sau khi đá liên tục tám lần, người đang bị ung thư như Chu Tiểu Trân không còn sức đá nữa, dựa vào cửa thở hổn hển: “Không ổn rồi… Thứ này quá kiên trì, ngón tay bị đạp nát thành bánh nhưng vẫn không chịu buông ra."

Dư Tiếu cúi đầu nhìn, thấy bốn ngón tay bị Chu Tiểu Trân đạp bẩn, vặn vẹo thành hình thù quái dị đang run rẩy.

"Hu hu..."

Ngoài cửa truyền đến một thanh âm kỳ lạ, Dư Tiếu dựa vào cửa lắng nghe một lúc, giống như tiếng khóc lanh lảnh của phụ nữ. Dù đau đớn khóc lóc nhưng nó vẫn không chịu rút tay ra, Dư Tiếu nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị giữ ở đây, trong ngăn kéo cạnh giường chị có một con dao, em lấy nó ra đây, cắt đứt ngón tay của nó."

"Á?" Chu Tiểu Trân kinh ngạc nhìn cô, em không nhận ra chị Tiếu yếu đuối dịu dàng của em hóa ra lại là một nhân vật tàn nhẫn.

Em cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Em đi lấy."

Em vừa dứt lời, bàn tay đang dán chặt trên cửa không chịu buông đột nhiên rụt lại, cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại, Dư Tiếu nhanh chóng khóa cửa lại.

Lúc này, lưng của Dư Tiếu đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Triệu Lam run rẩy xuống giường, vì cô ấy còn có truyền dịch trên tay nên không thể đi xa được. "Hai em đang nói gì thế? Định cắt ngón tay của ai?"

Dư Tiếu và Chu Tiểu Trân sóng vai đứng ở cửa, bất động như bị phạt. Một lúc sau, Dư Tiếu cười hỏi: “Chị không biết có phải do khối u có ảnh hưởng đến dây thần kinh thị giác của chị không, chị vừa nhìn thấy một bàn tay bị kẹt ở cửa, em có nhìn thấy không?”

Chu Tiểu Trân gật mạnh đầu: "Đương nhiên là em cũng thấy!"

“Ồ.” Dư Tiếu bỗng nhiên cười lớn: “Vậy chắc hẳn khối u đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của chị rồi, chị điên rồi hahaha…”

"Chị tỉnh táo lại đi." Chu Tiểu Trân nắm lấy bả vai của Dư Tiếu, lắc mạnh: "Chị không hề điên, cũng không phải ảo giác, thật sự có bàn tay quỷ!"

Triệu Lam: "Cái gì? Bàn tay quỷ nào cơ?"

"Có quỷ, chị Lam à!" Chu Tiểu Trân kéo Dư Tiếu cách xa cánh cửa: "Ngoài cửa có quỷ! Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì đây? Liệu quỷ có vào đây được không..."

Triệu Lam hoàn toàn không hiểu: "Em đừng kích động, hai em đã nhìn thấy cái gì? Này, Tiếu Tiếu, em nói đi, bên ngoài thật sự có quỷ sao?"

Dư Tiếu lúc này cảm thấy cả cơ thể không còn sức lực, cô nhìn Triệu Lan, người phụ nữ này sắc mặt tái nhợt, yếu ớt, là người yếu nhất trong phòng bệnh này, không biết liệu chị ấy có thể chịu được loại kí©h thí©ɧ này hay không. Vì thế cô chọn một lời nói dối tốt bụng: "Không, bên ngoài không có gì cả..."

Cô vừa nói xong, bóng đèn trên đầu cô lóe lên, sau đó toàn bộ phòng bệnh chìm vào bóng tối.

"A a a a a!!!"

Cô nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên, đầu óc cô quay cuồng, cô ước gì mình có thể bị điếc ngay tại chỗ. Sau đó một đôi bàn tay lạnh lẽo đặt lên cổ cô, toàn thân nó treo trên người cô.

Cô tưởng Chu Tiểu Trân sợ hãi nên nhảy lên người mình, cô đưa một tay ôm lấy người bám trên người mình, tay còn lại chống ở cuối giường để bản thân không bị ngã.

“Tiểu Trân đừng sợ.” Dư Tiếu cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Đừng ôm chị, chị đứng không vững.”

Nói xong, cô nghe thấy giọng nói run rẩy của Chu Tiểu Trân truyền đến từ phía sau: "Em... Em không ôm chị mà."

Dư Tiếu bỗng nhiên cứng đờ, Chu Tiểu Trân ở phía sau cô, thế người đang treo trên người cô là ai?

"Mười."

"Chín."

Giống như có một người phụ nữ đang ôm cổ họng và thì thầm vào tai cô.

"Tám."

"Bảy."

"Hu huh hu…” Chu Tiểu Trân sợ đến mức bật khóc: “Ai đang đếm ngược thế?”

"Năm."



"Hai."

"Một."

"Hì hì… Bắt đầu rồi..."

“Xẹt.” Với một tiếng điện rất nhỏ, đèn phía trên đầu lóe lên rồi bật sáng.

Dư Tiếu vô thức nhắm mắt lại, cảm thấy cơ thể buông lỏng, dường như có thứ gì đó lướt qua. Sau khi miễn cưỡng thích ứng được với ánh sáng, Dư Tiếu nhìn thấy Triệu Lam ngồi xổm bên giường, Chu Tiểu Trân quấn chăn cuộn tròn trên giường.

Người vừa rồi treo trên người cô thực sự không phải Chu Tiểu Trân.

“Âm thanh vừa rồi là thế nào?” Triệu Lam vịn vào giường đứng dậy: “Bắt đầu cái gì cơ?”

Dư Tiếu suy nghĩ, sau đó quay người nhặt tờ rơi màu đen mà Chu Tiểu Trân mang từ dưới đất lên. Cô hiểu ra diễn đàn giao lưu của bệnh nhân bệnh viện số 4 không phải là diễn đàn giao lưu dành cho bệnh nhân tâm thần và họ cũng đã bước vào một trò chơi tàn khốc kỳ lạ.