Chương 4: Dư Tiếu rất vui

“...”

Phòng bệnh im lặng như chết, sau đó Chu Tiểu Trân che miệng, nước mắt bắt đầu rơi như mưa.

“Khóc cái gì?” Dư Tiếu nói với phía ngoài: “Cảm ơn, không dùng.”

Phía ngoài yên lặng được một lúc, sau đó nói: “Không dùng thật sao? Ở đây tôi còn rất nhiều món ngon, lưỡi người kho, móng người rút xương, rau trộn tơ nhân tạo…”

Theo loạt tên các món lần lượt được đề xuất, ba người trong phòng bệnh đều xanh mặt, Triệu Lam cũng không khỏi sợ hãi, lớn tiếng nói: “Không muốn không muốn, đi mau đi!”

“Thật là đáng tiếc quá, đồ ăn ngon nhiều như vậy.” Giọng nói bên ngoài nghe qua vô cùng tiếc nuối: “Hì hì, ở trong này không ăn cơm cũng chỉ làm đồ ăn thôi~”

“...”

Tiếng xe đẩy bên ngoài lần nữa phát ra tiếng, ba người Dư Tiếu đưa mắt nhìn nhau. Chu Tiểu Trân nhút nhát, nhìn thấy hai chị sắc mặt nghiêm trọng, em thận trọng hỏi: “Lời vừa rồi có ý gì?”

Dư Tiếu nhìn em, đưa tay lên xoa cái đầu rối bời có phần gai góc của em. Cô nhìn cô gái đầy cưng chiều: “Không phải em còn đang học trung học sao? Phần đọc hiểu này không hiểu à.”

Chu Tiểu Trân môi mím chặt lại chực khóc, Triệu Lam phất tay Dư Tiếu: “Em làm gì vậy? Đừng hù dọa Tiểu Trân.”

Vẫn là chị Lam tốt nhất! Chu Tiểu Trân hớn hở nhìn Triệu Lam, Triệu Lam dịu dàng nói: “Ý chính là, người nào không ăn cơm sẽ bị quỷ làm thịt.”

“Ồ…”

“Suỵt.” Dư Tiếu giơ ngón trỏ đặt trước môi, ra hiệu bảo hai người im lặng: “Lại đến nữa rồi.”

Bên ngoài tiếng xe đẩy lốc ca lốc cốc càng lúc càng gần, nhìn Chu Tiểu Trân nước mắt lưng tròng, Triệu Lam bỗng thấy có chút tinh thần trách nhiệm với tư cách là một người chị cả. Cô ấy mỗi tay nắm lấy tay một người, an ủi nói: “Đừng sợ, ít nhất bây giờ chúng ta đã biết cách nhận biết bên ngoài là người hay quỷ.”

Nói xong cô ấy áp sát vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, rất nhanh tiếng xe đẩy dần biến mất, một giọng nam trầm thấp vô cùng dễ nghe nói: “Muốn mua cơm không?”

Chu Tiểu Trân lộ ra vẻ mặt mừng rỡ: “Giọng nghe êm tai như vậy, chắc là người chứ?”

Triệu Lam ra hiệu bảo em im lặng, sau đó hướng về phía cửa nói: “Bên anh có những món gì?”

Giọng nói đó nói: “Có trứng hấp, khoai tây thái sợi, gà kho tàu, bắp cải xào, canh trứng rong biển…”

“Đều là cho người ăn!” Chu Tiểu Trân kinh hỉ nói: “Chúng tôi xin cơm!”

Triệu Lam hơi cau mày, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, nhân viên giao đồ ăn lần này không có chỗ nào bất thường.

“Được.” Người bên ngoài nói: “Quý cô muốn ăn món gì?”

“Em thật sự thấy hơi đói, gọi một ít thịt kho tàu đi.” Chu Tiểu Trân xin ý kiến hai chị: “Em muốn ăn thịt.”

Triệu Lam dựa vào cửa, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười: “Chị không có cảm giác thèm ăn, lấy một phần trứng hấp đi, Tiếu Tiếu muốn ăn cái gì?”

Dư Tiếu ngáp một hơi, cô thật sự quá mệt, ăn cũng thấy không ngon miệng, đang nghĩ ăn chút đồ ăn kèm, bèn hỏi: “Khoai tây thái sợi bên anh mùi vị thế nào?”

Người bên ngoài im lặng một lúc, sau đó nói: “Là vị mặn.”

Vốn Dư Tiếu muốn ăn khoai tây thái sợi xào chua cay, nhưng cô cũng thích ăn hương vị thông thường, nhân tiện nói: “Vậy lấy một phần khoai tây thái sợi.”

Ba người gọi đồ ăn xong, bên ngoài lại truyền đến âm thanh loạt xoạt, nghe như là tiếng bỏ hộp cơm vào trong túi nhựa. Rất nhanh có tiếng gõ cửa nhè nhẹ: “Được rồi, mở cửa lấy cơm đi.”

Triệu Lam lùi về sau một bước, Chu Tiểu Trân mở khóa, đang định mở cửa thì cửa liền phát ra tiếng cùm cụp, Dư Tiếu đè lại bàn tay Chu Tiểu Trân.

Chu Tiểu Trân: “?”

Dư Tiếu nhìn về phía ngoài nói: “Anh là Tiểu Trần à? Bình thường anh luôn cùng mẹ đến đưa cơm, sao hôm nay chỉ có một mình thế?”

“Mẹ tôi bị bệnh.” Vẫn là giọng nói trầm thấp dễ nghe đó: “Tôi đến một mình.”

“...”

Sau một hồi im lặng, Chu Tiểu Trân hỏi: “Cái chú Địa Trung Hải mỗi ngày đến bán cơm là Tiểu Trần?”

Dư Tiếu vẻ mặt sợ hãi: “Chị không biết.”

“Ồ, bị phát hiện rồi.” Giọng nói bên ngoài đột nhiên lớn hơn: “Mở cửa!”

“Bụp!” Cửa bị đập một chút, phát ra âm thanh dữ dội.

“A!” Chu Tiểu Trân run rẩy toàn thân, Dư Tiếu nhanh chóng khóa cửa một lần nữa.

“Vừa rồi em suýt chút nữa đã để tên đó vào được đây, em suýt chút nữa đã hại chết các chị…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tiểu Trân tái nhợt.

“Bụp! Bụp!” Việc phá cửa còn đang diễn ra.

Ngay lúc Dư Tiếu hết đường xoay sở, Chu Tiểu Trân đột nhiên đứng thẳng dậy, nện một phát lên cửa làm cửa rung rinh kêu lạch cạch.

Tiếp đó em gào to trong ánh mắt khϊếp sợ của Dư Tiếu và Triệu Lam: “Ồn cái gì mà ồn? Thằng khốn này! Mày thử phá cửa lần nữa xem, bà đây liều mạng với mày! Bà đây năm ngày nay còn chưa thải đâu, mày có gan thì ăn bà này, bà sẽ cho mày nếm thử mùi vị bánh sandwich…”

Chu Tiểu Trân từ lúc bước vào trò chơi nhảm nhí này vẫn luôn sống trong lo sợ, mãi đến tận lúc này mới phát tiết ra ngoài. Em lớn giọng một hồi xả hết ra ngoài, rốt cục cũng thấy dễ chịu. Thoải mái xong rồi lại lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, ngoài cửa vô cùng yên tĩnh, thứ phá cửa bên ngoài hình như đã đi rồi.

“Hừ, cuối cùng cũng đi.” Chu Tiểu Trân quệt đi mồ hôi lạnh trên đầu, quay lại nhìn Triệu Lam và Dư Tiếu: “Chị Lam, em… Ơ? Sao các chị lại nhìn em như vậy?”

Triệu Lam: “...”

“Tốt lắm.” Dư Tiếu vỗ vai em khen ngợi: “Cứ duy trì khí thế này.”

Mặt Chu Tiểu Trân dần đỏ lên, thẹn thùng nói: “Thật ra bình thường em không như thế đâu.”

“Bọn chị hiểu mà.” Triệu Lam cười tủm tỉm nhìn em, sau đó tiếp tục áp tai lên cửa, nói với Dư Tiếu: “Vừa rồi nguy hiểm quá, may là em cảnh giác. Bây giờ nên làm gì đây? Quỷ cũng có thể giả làm người đưa cơm như thường.”

“Để em nghĩ đã.” Dư Tiếu cau mày, điều cô lo lắng nhất hiện giờ không phải là không phân biệt được người đưa cơm thật sự, mà là cô không biết bên ngoài đến cùng là đưa cơm sẽ đến bao nhiêu lần. Ngộ nhỡ các cô bỏ lỡ người đưa cơm thật thì chỉ có thể nhịn đói. Nhưng mà theo phỏng đoán của các cô, bệnh nhân không ăn cơm sẽ thành đồ ăn của đám ma quỷ.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, ngoài cửa lại vang lên tiếng xe đẩy.

“Mua cơm không?”

Dư Tiếu quyết định thay đổi mạch suy nghĩ, cô nói: “Mua cơm, nhưng chúng tôi không biết bên anh món nào ngon nhất. Đúng rồi, món mà anh thích ăn nhất là gì? Giới thiệu một ít cho tôi đi.”

“À…” Bên ngoài dường như đang suy nghĩ, lại giống như đang hồi tưởng: “Đương nhiên là tim người nướng than rồi~”

Dư Tiếu nhắm hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Cút mau, kế tiếp!”



“Mua cơm không?”

“Mua cơm.” Dư Tiếu: “Anh giới thiệu món anh thích nhất đi.”

“Cá nấu dưa chua.”

Hử? Ba người nhìn nhau. Chu Tiểu Trân thấp giọng nói: “Liệu đây có phải người không?”

“Có thể lắm.” Triệu Lam nói: “Thử lại lần nữa xem.”

Chu Tiểu Trân hắng giọng, giả vờ nói: “Anh là Tiểu Trần à? Bình thường anh đều đi cùng mẹ đến đưa cơm, hôm nay sao có mỗi mình anh thế?”

Người bên ngoài có vẻ tính tình không được tốt lắm: “Ông đây không phải họ Trần, mẹ tôi cũng đã mất nhiều năm rồi, mấy năm nay chỉ có mình ông đưa cơm!”

Nghe màn phát biểu cáu kỉnh này, ba người vui sướиɠ không thôi. Triệu Lam hỏi: “Vậy anh có món gì?”

“Canh củ cải, khoai tây thái sợi, trứng hấp, thịt heo xào cần tây…”

“Đồ ăn cũng rất bình thường.” Triệu Lam cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện không có vấn đề gì: “Chị có ấn tượng, ông anh này mỗi ngày đến đưa đồ ăn tính khí quả thật không được tốt.”

“Chị chắc chứ?” Chu Tiểu Trân đặt tay lên tay nắm cửa. “Chắc chắn, chúng ta gọi món đi.”

Bây giờ các cô cũng không còn nghĩ đến việc ăn gì nữa, có ăn đã không tệ rồi, các cô không kén chọn. Đang định gọi món, Dư Tiếu chợt nói: “Đồ ăn ở căn tin mùi vị không tồi, đúng rồi, món ăn ngon nhất trong căng tin các anh ngoài muối, xì dầu, não người, bột ngọt ra có còn cho gì vào nữa không?”

“Hả?” Người bên ngoài cũng cảm thấy nghi hoặc: “Cho não người vào đã đủ ngon rồi, còn cần thêm cái khác hả?”

“...”

Chu Tiểu Trân tinh thần kiệt quệ nói: “Tối nay chúng ta vẫn nên ăn khoai tây chiên đi.”

Giọng nói bên ngoài vô cùng thiếu kiên nhẫn: “Có muốn lấy chút cơm không?”

“Không cần, mau cút!”

Dư Tiếu cảm thấy cả người đã quá mệt, lòng cô còn mệt hơn. Cô dựa vào cửa, tai ù đi, yếu ớt nói: “Chị không ổn rồi, chị cảm thấy chứng điếc tạm thời lại sắp tái phát rồi.”

“Ôi? Phải làm gì bây giờ?” Chu Tiểu Trân lo lắng nhìn cô.

Dư Tiếu gượng cười, nói: “Đừng lo cho chị, ngủ một giấc sẽ ổn thôi.”

“Không.” Chu Tiểu Trân mếu máo: “Chị không nghe được, tụi em phân biệt bên ngoài là người hay ma quỷ thế nào đây? Em và chị Lam đều không thông minh, không có chị hai người bọn em phải làm sao đây?”

Trên trán Triệu Lam nổi gân xanh, cô ấy nhịn một lúc, không nhịn nổi nữa. Bàn tay đặt trên đầu Chu Tiểu Trân vuốt ve: “Gương mặt nhỏ nhắn này trông xinh đẹp quá, nói chuyện cũng rất êm tai.”

“Gì cơ?” Dư Tiếu ngơ ngác nhìn hai người: “Hai người đang nói gì vậy?”

“Thôi xong, Dư Tiếu điếc rồi.” Chu Tiểu Trân nhất thời cảm thấy cuộc sống thật vô vọng, sau đó em như thấy chết không sờn nói với Triệu Lam: “Chị Lam, nếu quỷ có vào được đây hãy để em chết đầu tiên, em sẽ biến thành ma theo sau bảo vệ các chị.”

Đối mặt với nguyện vọng nghiêm túc như vậy, Triệu Lam không biết nên dùng biểu cảm thế nào để nhìn em nữa, cũng may lúc này tiếng xe đẩy ngoài cửa đã cứu cô.

Dư Tiếu hơi hối hận, lẽ ra cô không nên dùng biệt danh là Truyền nhân điếc, không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt thế này lại không nghe được. Hai người trước mặt miệng đóng mở liên tục, thế giới của cô lại là một mảng tĩnh lặng.

“Mua cơm không?”

Đó là một giọng nam nghe rất bình thường.

Chu Tiểu Trân nhìn Dư Tiếu bằng ánh mắt trấn an, sau đó nói: “Đồ ăn ở căn tin mùi vị không tệ, đúng rồi, món ngon nhất ở căng tin các anh ngoại trừ muối, xì dầu, não người, bột ngọt còn cho gì vào nữa không?”

Ngoài cửa yên ắng.

Triệu Lam thở nhẹ một hơi, lòng lại nghĩ lại là quỷ sao?

Sau đó người ngoài cửa liền nổi giận: “Đúng là bệnh thần kinh! Nhà cô nấu ăn mới thả não người, tôi không có thì giờ đi tán dóc với mấy người…”

Nói xong tiếng xe đẩy kêu lên, bắt đầu rời khỏi phòng bệnh các cô.

Đầu óc Triệu Lam như nổ tung, vừa đập cửa vừa hô to: “Không phải, vừa rồi chúng tôi chỉ đùa thôi, anh quay lại đi! Anh không quay lại chúng tôi sẽ chết đói mất!”

Dư Tiếu đứng một bên lo lắng, thấy hai người đột nhiên kích động đập cửa, còn hét gì đó về phía cửa. Cô nhớ tới bộ dạng Chu Tiểu Trân như muốn phóng hỏa ra phía ngoài, cảm thấy thập phần nhẹ nhõm. Phòng bệnh các cô có lẽ không đủ kỹ năng sinh tồn, nhưng lực công kích vẫn rất mạnh.

Nhìn bộ dạng mắng chửi người khác hùng hổ cỡ này, nhìn như hận không thể đẩy cửa ra đuổi theo.