Chương 35

Hoa Tiểu Thần rất muốn khóc, một cô gái ngốc nghếch mềm yếu như cô khi gặp hoàn cảnh này hoàn toàn không thể làm gì được. Cô thấy mình như một con chim nhỏ còn Mạc Vũ Phong là một cái l*иg sắt nhốt cô lại.

Sự tủi nhục chiếm hoàn toàn lí trí của cô, đáng lẽ bây giờ cô nên phải đang ở trường để chuẩn bị kì thi tốt nghiệp mà cũng có thể là đang ở bên Bạch Thiên Thần vui vẻ. Nhưng sự ngốc nghếch đã đẩy cô vào địa ngục, cô tưởng Mạc Vũ Phong sẽ cùng cô đàm phán và sẽ tha cho cô.

Sự thật cho cô biết mình thật ngây thơ biết mấy, 18 năm qua cô chưa có lần nào tuyệt vọng như vậy cả... Có lẽ như lời Mạc Vũ Phong nói là đúng, số mệnh của cô đã gắn liền với hắn từ lâu rồi. Cô cuộn người lại sau đó liền ngủ quên vì mệt mỏi.

Cứ thế ngày ngày Mạc Vũ Phong sẽ tới thăm cô nhưng không có hành động nào quá đáng. Hắn canh trừng khi cô ăn xong thì mới mang bát đĩa đi thậm chí sợ cô sẽ tự tử mà giấu hết đồ nguy hiểm. Cứ như vậy một tháng trôi qua, cô như sắp phát điên rồi hắn đã nhốt cô ở đây một nơi không có ánh sáng không có vui vẻ mỗi đêm cô đều khóc vì sợ.

Nơi này như địa ngục chỉ có mỗi cô và hắn mà thôi, làn da của cô dần trở nên khô khốc vàng vọt xấu xí.

Mạc Vũ Phong xót xa mỗi lần ép cô ăn cơm nhưng cô đều ói ra hết, ánh mắt vô hồn không còn tiêu cự.... Nhiều lúc cô cười điên cuồng còn cắn hắn, đương nhiên hắn biết nếu còn tiếp tục tình trạng này thì cô sẽ phát điên mất. Mỗi lần ôm lấy cô hắn lại phát hiện cô gầy đi hai má hõm sâu hắn đột nhiên sợ sẽ mất cô.

Hai người cứ như vậy mà tổn thương đối phương, những lúc Hoa Tiểu Thần không ăn đương nhiên Mạc Vũ Phong cũng sẽ nhịn.

"Tiểu Thần ăn một miếng đi em" Hắn cầm muỗng cơm bón cho cô.

Nhưng Hoa Tiểu Thần không thèn để ý tới mở miệng cũng lười, hắn biết cho dù ép cô thì càng phản tác dụng.

"Nếu em ăn ngày mai anh sẽ thả em đi, thật đấy!" Hắn cắn răng nói, trong lòng ngàn kim đâm hắn không muốn mất cô nhưng lại càng không muốn nhìn cô dần dần mà héo tàn.

"Ăn đi anh hứa sẽ thả ra... Nếu không anh là chó" Hắn lần nữa lại cầm thìa lên không chịu bỏ cuộc.

Ánh mắt Hoa Tiểu Thần sáng lên hướng về hắn môi mấp máy không thành lời. Đương nhiên hắn biết là mình đã thành công nhanh chóng đút cô vài muỗng cơm Hoa Tiểu Thần cũng phối hợp ăn vài miếng cho tới khi chén cơm hết hoàn toàn.

Hoa Tiểu Thần ánh mắt mong chờ hắn thực hiện lời hứa thì nhìn thấy vẻ hối lỗi trên mặt hắn.

"Xin lỗi! " Hắn ôm chặt lấy cô vào lòng.

"Anh không thể thả em đi được" Cuối cùng hắn vẫn ích kỉ.

"Mạc Vũ Phong tôi hận anh!" sau một tháng không chịu nói chuyện cuối cùng cô cũng mở lời nhưng câu nói thành công khiến hắn đau tới nghẹt thở.

"Được! Hận anh đi... Chỉ cần em ở lại bên anh là được" Khuôn mặt nhăn nhó cố gắng mỉm cười nói.

Đột nhiên Hoa Tiểu Thần bắt lấy tay hắn rồi đưa lên miệng cắn mạnh, cắn hết sức của mình. Mạc Vũ Phong mặc kệ cho cô cắn, hắn nhíu mày có chút đau nhưng không thể nào sánh bằng nỗi đau trong tim.

Sau một hồi cô liền ném tay hắn đi, trên bàn tay lưu lại những dấu răng nhỏ sâu lõm vào bên trong khiến da thịt hắn bật máu.